Chương 1667:
“Tôi phải giết chết anh!” Lâm Xuyên phát ra một tiếng gầm nhẹ, đỏ mắt nắm tay thành năm đấm xông về phía đối phương.
Ngay khi Lâm Xuyên đấm tới chỗ xung yếu của đối phương thì một cảnh sát tuần tra bỗng lao tới, đè thẳng Lâm Xuyên lại, lạnh lùng nói: “Các người thành thật chút cho tôi.
Đây không phải chỗ các người dương oail”
Lâm Xuyên bị đè xuống đất, ra sức giãy dụa nhưng không có chút kết quả não.
“Được rồi được rồi, dòng họ tội phạm sao lại có tính tình lớn như thế. Một hung thủ giết người, chết đúng là chuyện tốt, nếu không giữ lại trên đời cũng là đi gây tai họa khắp nơi” Tấn Hằng thản nhiên đi tới từ bên cạnh.
Lâm Ngữ Lam giận dữ nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, ông nội tôi không giết người. Anh đừng ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người?” Tấn Hằng cau mày: “Xem ra các người vẫn chứng nào tật nấy, tưởng đốt thi thể là tôi sẽ không †ìm được chứng cứ? Người đâu, dẫn bảo mẫu kia lên!”
Tấn Hằng dặn dò một tiếng, một lính tuần dẫn một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi qua. Người phụ nữ này chính là người dẫn đường ở cửa đại viện nhà họ Tân khi Lâm Chấn Nam chạy tới Đô Thành tối đó.
Người phụ nữ cúi thấp đầu đi tới trước mặt mọi người.
Tấn Hằng võ tay thành tiếng: “Nói hết tất cả những gì bà thấy lúc đó raI”
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng như lúc vừa mới gặp. Bà ta ngẩng đầu lên, hơi sợ hãi nhìn thoáng qua người nhà họ Lâm bên kia. Cái nhìn này khiến mọi người nhà họ Lâm sinh ra một dự cảm không tốt.
“Đừng sợ” Tấn Hằng lên tiếng lần nữa: “Chúng tôi sẽ làm chủ cho bà, nói hết chân tướng ra đi!”
Lúc này người phụ nữ trung niên mới khế gật đầu, từ từ nói, trong giọng bà ta còn mang theo chút sợ hãi: “Tối qua, Lục Gia đi thăm ông cụ, ông cụ nhà họ Lâm đi cùng với Lục Gia, nói là có chuyện quan trọng cần nói với ông cụ.”
“Nói chính xác chút!” Tấn Hăng nhướng mày: “Rốt cuộc là vào thời gian nào”
Người phụ nữ trung niên sợ tới mức khẽ run rẩy, vội nói: “Khoảng tám giờ rưỡi tối qua”
“Tốt” Lúc này Tấn Hằng mới hài lòng gật đầu: “Tiếp tục”
Người phụ nữ trung niên nuốt nước miếng, nói tiếp: “Tối qua Lục Gia và ông cụ nhà họ Lâm cùng vào phòng ông cụ.
Lúc đó ông cụ nhà họ Lâm đặc biệt đi ra, hỏi tôi cần một con dao gọt trái cây, nói ông cụ muốn ăn táo. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều đã đưa dao cho ông ta. Kết quả hơn mười phút sau, tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hơn nửa tiếng sau nữa thì mùi máu tanh bay ra từ trong phòng ông cụ.
Tôi hơi lo lắng, mở cửa ra thì thấy ông cụ nhà họ Lâm nằm ngất trên đất, trên đó còn có một vũng mái. Ông cụ và Lục Gia đều không rõ tung tích.”
“Chờ một chút!” Một lính tuần bỗng lên tiếng. Người này là đội trưởng đội lính tuân, đặc biệt phụ trách chuyện lần này của nhà họ Tân. Ông ta hỏi người phụ nữ trung niên: “Bà nói họ Lâm muốn một con dao gọt trái cây? Lúc đó chúng tôi không phát hiện trái cây đã được gọt vỏ trong phòng, cũng không tìm thấy bất cứ hạt nào”
Nhất thời sắc mặt người phụ nữ trung niên trắng bệch, cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
“Nói!” Đội trưởng đội lính tuần quát một tiếng chói tai: “Lúc chúng tôi kiểm tra hiện trường chẳng những không thấy vỏ trái cây còn sót lại mà không thấy cả hạt, thậm chí con dao gọt trái cây kia cũng không thấy!”
“Tôi…Tôi…” Người phụ nữ trung niên sợ tới mức run run rẩy rẩy, miệng lắp bắp không ngừng.
“Nói mau!” Đội trưởng đội lính tuân quát lần nữa.
Người phụ nữ trung niên sợ tới mức ngồi bệt xuống đất: “Tôi… Tôi…Con dao kia bị tôi giấu đi rồi”
“Giấu đi?’ Mặt đội trưởng đội lính tuần biến sắc: “Đây là bà cố ý phá hoại hiện trường phát hiện vụ án. Con dao kia ở đâu?”
“Ở…Ở…” Người phụ nữ trung niên vươn tay chỉ về phía biệt thự: “Dưới gầm giường trong phòng ngủ của tôi”