Chương 1672:
“Cho nên tôi hỏi các anh có biết cái gì gọi là cường độ chịu nén không” Trương Thác lên tiếng: “Nếu mặt đất nền nhà dày đủ một mét thì khi người ta đạp lên sẽ phát ra âm thanh trầm đục nhưng tối qua có hơn mười người xông vào căn phòng xảy ra chuyện, bước chân dồn dập. Tiếng bước chân của họ phát ra gìm vang, điều này chứng tỏ cái gì?”
Từ Uyển vẫn đứng bên cạnh, bị sợ tới sắc mặt tái nhợt bỗng thốt lên: “Là vì phía dưới căn phòng này rỗng!”
Trương Thác võ tay thành tiếng: “Chính xác. Vẫn có học sinh có nền tảng văn hóa đủ cứng! Một chỗ xà ngang để ổn định sao lại rỗng chứ? Chẳng lẽ nhà họ Tân các người tự xây nhà mình, vì tiết kiệm mấy nghìn đồng mà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu? Thực ra tôi vẫn luôn nghĩ nếu có người giết người ở nhà họ Tần, muốn vu oan cho ông nội thì anh ta không cần phải phanh thây, giữ thi thể lại thì tốt hơn. Hơn nữa căn phòng này ngoài cửa ra vào là bình thường thì những chỗ còn lại đều không giấu dấu vết rời đi, sao lại nói là phanh thây chứ?”
“Anh muốn nói cái gì?” Đội trưởng lính tuần hỏi. Về án giết người lần này, điểm đáng nghi tầng tầng lớp lớp.
“Rất đơn giản” Trương Thác dùng một ngón tay chỉ căn biệt thự: “Chuyện này từ đầu tới cuối vốn không có ai chết, hoàn toàn là tự biên tự diễn ra. Bạch Bào Nhân, súng!”
Bạch Bào Nhân vung cánh tay lên, ném súng trường màu bạc về phía Trương Thác.
Trương Thác xoay người rút một cái chân dài ra, đá vào chỗ tay cây súng dài một cách chính xác. Cây súng trường tản ra ánh sáng lạnh, đi thẳng về phía ngôi biệt thự nhà họ Tân, nặng nề mà cắm ngoài bức tường nối giữa lầu một và lầu hai.
Chỗ vách tường nứt ra một khe hở.
Trương Thác vọt tới trước, lúc xông tới trước biệt thự thì toàn thân nhảy lên bốn mét. Cảnh tượng này khiến đông đảo lính tuần và người nhà họ Tân, nhà họ Lâm thấy mà há hốc miệng. Đã bao giờ họ thấy cảnh tượng như vậy? Một người nhảy cao bốn mét?
Trương Thác nhảy lên xong, trong lòng bàn tay tụ khí, cầm chặt báng súng, sau đó quét mạnh qua.
Bức tường dùng bê tông xây nên hoàn toàn nứt vỡ như miếng bã đậu dưới cái quét này của Trương Thác.
Dưới ánh mặt trời, mọi người có thể thấy rõ ràng trong bức tường này chính chính xác xác là trống không. Mà trong khoảnh khắc bức tường bị phá hủy, một bóng dáng cuống quýt trốn ra từ bên trong.
Trương Thác nện súng trường trong tay xuống đất.
Trước mặt như bị một thanh kiếm lớn chặn ngang eo, một lỗ hổng lớn hiện ra trước mắt mọi người. Lầu hai biệt thự lung lay sắp đổ.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhà họ Tân trừng to mắt, há hốc miệng. Vốn nhà đã bị hủy, hẳn họ nên quát lớn thành tiếng nhưng lúc này ai cũng nhận ra rằng chuyện xảy ra trước mắt đã vượt khỏi tâm hiểu biết của họ.
Trong mắt Tân Nguyên Uy đầy sợ hãi. Nhiều năm trước ông ta từng gặp Trương Thác nhưng anh lúc đó tuy mạnh mẽ, uy tín trong thế giới ngâm cực cao nhưng hoàn toàn không kinh khủng như sự thể hiện hôm nay. ANh chỉ cầm một cây súng trường trong tay là có thể phá hủy một tòa nhà dễ dàng như thế?”
Căn nhà trước mặt lung lay sắp đổ, Trương Thác khế nói: “Nếu không muốn chết thật thì bò ra ngoài đi. Bằng không chỉ trong mười phút các người sẽ bị chôn dưới đống hoang tàn.
Trương Thác nói ra lời này xong, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy xà ngang bị ép lên phát ra tiếng “keo kẹt”.
Trương Thác cũng không nóng vội, chỉ đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi.
Mãi tới khi một tảng đá lớn trên nóc nhà rơi xuống. Tảng đá này như thể bước ngoặt chuyển tiếp nào đó, theo tảng đá lớn nện xuống, nhiều hòn đá nhỏ rơi xuống không ngừng.
“Rắc rắc!” một tiếng, một cây xà ngang đứt rời, từ bên ngoài nhìn vào thì một góc chỗ lỗ hổng trong nhà bỗng nghiêng tới trước một khoảng lớn. Hơn nữa đá vụn trên nóc nhà vẫn rơi xuống ở chỗ cũ, càng ngày càng nhiều xà ngang bắt đầu phát ra tiếng rắc rắc chứng tỏ chúng phải chịu sức ép.
Cứ tiếp tục như vậy thì chỗ này sụp đổ chỉ là chuyện trong vòng mấy phút mà thôi.
Trương Thác chắp hai tay sau lưng, nhìn tiếp.
“Âm ầm”