Chương 1679:
Đô Thành là thành phố quan trọng nhất của Đông Hoà nên lưu lượng người cũng vô cùng lớn, đặc biệt là mùa Tết đang cận kề, trong thành thị có lẽ không có bao nhiêu người nhưng ở trạm tàu cao tốc lại khác, e là còn khủng khiếp hơn so với những địa điểm tham quan trong những dịp lễ, người xếp hàng mua vé, người xếp hàng trả vé, người cố găng đuổi kịp chuyến tàu, người nghỉ ngơi, tất cả đều có.
Vừa tiến vào trạm tàu liền thấy vô vàn người đang di chuyển.
Một bóng dáng xẹt ngang qua bên cạnh Trương Thác và để lại một câu nói bên tai Trương Thác: “Đi theo tôi”
Trương Thác liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện nhưng chỉ thấy được bóng lưng của đối phương, anh đi theo phía sau người đó và chen chúc giữa dòng người ở trạm tàu cao tốc, sau khi đi vào ngã rẽ thì tiến vào một phòng hút thuốc, trong phòng hút thuốc cũng đứng đầy người.
Lúc này, người đi phía trước Trương Thác cũng dừng lại và chầm chậm xoay người qua, người đó lại là vị chưởng kiếm sử còn lại của Cục Chín, Cường Kiếm!
Cường Kiếm tươi cười với Trương Thác và thấp giọng nói: “Tôi đã nhận được tin tức liên quan đến chuyện của Tấn Uy Nghiêm, anh lớn sớm đã phát hiện ra ông ta có điêu không ổn, lần này cố tình mượn cơ hội này để dụ ông ta lòi đuôi ra, đối với chuyện này, anh lớn bảo tôi chuyển lời xin lỗi với anh, người của tôi vẫn luôn theo dõi bọn họ”
“Anh dẫn tôi tới đây có mục đích gì?” Trương Thác hỏi.
“Muốn giải thích rõ ràng với anh, cũng giống như lần trước xử lí chuyện nhà ở đảo Ánh Sáng, sự việc lần này cũng là chuyện nội bộ của Cục Chín chúng tôi, ý của anh lớn chính là mong anh đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa, dù sao đi nữa, khi anh đem hai người bọn họ giao cho Bạch Bào Nhân cũng đồng nghĩa với việc giao bọn họ đến tay của Cục Chín, nếu như anh ra tay lần nữa thì khi chuyện này bị truyền ra ngoài, anh sẽ khiến chúng tôi khó xử”
Trương Thác cười: “Nói đến cùng, các người vẫn là không muốn cho tôi tham gia vào chuyện này phải không?”
“Không sai” Cường Kiếm không hề do dự mà gật đầu: “Nhưng mà anh có thể yên tâm, nếu như hai người bọn họ đã dám làm ra loại chuyện này thì anh lớn tuyệt đối sẽ không để họ được sống yên, tôi chỉ nói đến đây thôi, bây giờ hai người bọn họ sắp chuẩn bị lên xe, nếu không ra tay ở trên xe sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, nếu như anh thật sự không yên tâm thì có thể đi theo”
Cường Kiếm nói xong liền quay đầu và mở cửa đi ra khỏi phòng hút thuốc.
Sau khi Trương Thác suy nghĩ một lát cũng nhanh chân đi theo.
“Xem ra, anh vẫn không tin tưởng chúng tôi, Cục Chín tuy là không đem vị trí của mình đặt cao tựa chúa cứu thế như Hội Thần Ẩn nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người trong nội bộ làm điều phi pháp, dù sao đi nữa, chúng tôi là trực thuộc chính phủ.”
Cường Kiếm nhấn mạnh hai từ “chính phủ”.
Trương Thác nhún vai: “Trước đó, Tấn Uy Nghiêm cũng trực thuộc chính phủ đấy thôi”
“Tuỳ anh” Cường Kiếm đáp, anh ta cũng không tiếp tục giải thích với Trương Thác mà sải bước về hướng sân ga.
Trương Thác bĩu môi, sau đó liền sải bước đi theo phía sau Cường Kiếm.
Trong thời gian đó, Vị Lai không ngừng chia sẻ định vị của hai bố con Tấn Uy Nghiêm cho Trương Thác, Trương Thác nhìn thấy địa điểm mà Cường Kiếm đang đi tới y hệt như định vị hiện tại của hai bố con Tấn Uy Nghiêm.
Vài phút sau, khi Trương Thác và Cường Kiếm đi vào sân ga, người qua lại ngày càng ít đi, thậm chí bắt đầu thấy nhiều khoảng trống hơn, về một số phương diện, Cục Chín vẫn có những đặc quyền nhất định, lúc này những người hành khách không thể nào đi đến sân ga.
Từ một chỗ người người chen chúc, đột nhiên trước mắt lại ít người hẳn và có nhiều khoảng không gian hơn khiến người khác có chút không kịp thích ứng.
Lên đến sân ga, tốc độ của Cường Kiếm đột ngột trở nên nhanh hơn.
“Thưa ngài, bọn họ ở đẳng trước!” Một thành viên Cục Chín đang đợi ở sân ga, sau khi nhìn thấy Cường Kiếm liền tức tốc qua đó hồi báo.