Con Rể Quyền Quý

Chương 1698



Chương 1698:

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Trương Thác vang lên, sau khi nhìn thoáng qua Trương Thác nở nụ cười thần bí rồi để điện thoại sang một bên, phất phất tay với Tổ Lâm: “Đi làm việc thôi, hôm nay có chuyện quan trọng lắm cần phải xử lý  lớn, thân phận của tôi không cao quý đến mức cậu phải hành lễ quỳ đâu”

Trương Thác nói như vậy có vẻ như đang kéo xa quan hệ với đảo Quang Minh.

Dù sao lúc đảo Quang Minh mới hình thành đã không hài lòng với sức mạnh đương nhiệm cai trị.

Khi ấy kẻ thù mà Trương Thác phải đối mặt quá thần bí và có sức mạnh quá lớn, đến mức Trương Thác chỉ thấy được một phần giống như phần nổi của tảng băng chìm. Bây giờ anh không còn muốn dính dáng gì đến đảo Quang Minh nữa, nếu chỉ có một mình anh thì anh không sợ gì cả thế nhưng bây giờ anh không chỉ có một mình mà anh có cả một gia đình cần anh bảo vệ.

Sau khi Tổ Lâm nghe Trương Thác nói ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ bối ừ từ đứng dậy.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Trương Thác vang lên, sau khi nhìn thoáng qua Trương Thác nở nụ cười thần bí rồi để điện thoại sang một bên, phất phất tay với Tổ Lâm: “Đi làm việc thôi, hôm nay có chuyện quan trọng lắm cần phải xử lý”

Tổ Lâm gật đầu, sau đó xoay người, từ đầu tới cuối tâm mắt của cậu ta chỉ tập trung vào Trương Thác chứ không hề để ý đến những người xung quanh trừ Lâm Ngữ Lam thì cậu ta có liếc qua một lần lúc ở ngoài ra.

“Được rồi”

Khi Tổ Lâm định cất bước rời đi thì Trương Thác lại lên tiếng: “Có một số chuyện, khi tôi đưa cho cậu lời khuyên thì đó cũng chỉ là lời khuyên mà thôi, còn có muốn làm theo hay không thì đó là quyền của cậu”

Tổ Lâm xoay người lại một lần nữa, khom lưng cung kính nói: “Xin Anh Trương chỉ giáo.”

“Bây giờ cậu mang thân phận đặc biệt, muốn làm nên chuyện lớn thì phải biết kiểm soát tâm ác của chính mình, cậu phải luôn ghi nhớ rằng, mỗi hành động của cậu đang có hàng ngàn hàng vạn người dõi theo, mỗi quyết định của cậu đều sẽ mang tính quyết định rất lớn”

Tổ Lâm hơi bối rối nẩng đầu cung kính nói với Trương Thác: “Anh Trương, tôi hiểu rồi, đây là sai sót của tôi, xin lỗi vì đã làm anh phải lo lắng”

“Không” Trương Thác lắc đầu: “Không đây không phải lỗi của cậu, nhưng sau này cậu phải nhớ mối quan hệ giữa trách nhiệm của cậu và những quyết định cậu đưa ra”

“Tôi đã hiểu” Tổ Lâm lại quỳ xuống dập đầu trước Trương Thác một lần nữa: “Anh Trương, Tổ Lâm tôi có được ngày hôm nay đó là nhờ ơn của anh, sau này tôi sẽ không phụ sự tin tưởng của anh dành cho tôi và sẽ không làm cho anh phải thất vọng đâu. Sau này tôi sẽ rời khỏi Châu Xuyên, sẽ không để anh phải lo lắng”

Trương Thác thở dài: “Hy vọng là được như vậy”

“Bộp! Bộp!” Tổ Lâm dập đầu liên tục hai cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi nhà họ Lâm.

Trương Thác nhìn bóng lưng của Tổ Lâm mỗi lúc một xa, anh thản nhiên lấy quả táo trong đĩa cho lên miệng cắn.

Người đến nhà họ Lâm chúc tết cũng không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Tổ Lâm, bọn họ đến đây chủ yếu là để gặp Lâm Ngữ Lam mà thôi, còn những chuyện khác họ cũng không quan tâm lắm.

Sau khi ra khỏi nhà họ Lâm, Tổ Lâm bước lên xe, chiếc xe khởi động rồi từ từ lăn bánh, thì đột nhiên một người con gái đứng chắn trước xe, đôi mắt phương xinh đẹp trợn trừng lên nhìn chằm chằm vào Tổ Lâm đang ngồi trong xe.

Chiếc xe dừng lại, của xe mở ra, hai địa ngục hành giả bước xuống nhìn cô gái một cách đề phòng.

“Hai vị địa ngục hành giả đừng căng thẳng vậy chứ, tôi cũng không có ác ý gì đâu chỉ là muốn trò chuyện đôi câu thôi mà” Cô gái xua xua tay nói “Muốn gì mau nói đi” Giọng nói của Tổ Lâm vọng ra, và cậu ta cũng bước xuống xe.

Cô gái kia bước nhanh đến, hai gã địa ngục hành giả muốn ngăn lại những Tổ Lâm phất tay ý nói không cần.

Sau đó cô ta đi tới đứng đố n với Tổ Lâm.