Chương 1705:
Giọng điệu tràn ngập trào phúng này của Trương Thác lọt vào tai của 9276, nhưng hắn ta vẫn vô cảm như cũ, nói: “Trong này có linh thạch quấy nhiễu, thiết bị điện tử bình thường không thể hoạt động, trong hội vì để bảo vệ tính riêng tư cũng như không gây ảnh hưởng đến xã hội hiện thực, nên chỉ có thể cân nhắc sử dụng giải pháp này”
“Ô” Trương Thác gật đầu, từ đầu đến cuối, Trương Thác gắng sức thể hiện ra rất nhiều ý trào phúng và xem thường, đó là cố ý muốn chọc giận người của Hội Thần Ẩn, xem thử thái độ của đối phương với mình thế nào, thế nhưng từ biểu hiện của 9276, Trương Thác hoàn toàn không có được bất cứ thông tin hữu dụng gì.
Tổ chức đã được truyền thừa hơn hai nghìn năm, quả thật không đơn giản.
Hơn hai mươi giây sau, chấn động dưới chân từ từ dừng lại, đồng thời, vách tường nham thạch trước mặt Trương Thác lại mở ra lần nữa, một luồng sáng từ phía trước chiếu thẳng vào mắt, lúc Trương Thác nhìn thấy thứ ở trước mặt, đồng tử của anh không khỏi co rút.
“Đi thôi, lần đầu tiên tôi đến đây, biểu cảm của tôi cũng y chang cậu” Giọng Ma Y vang lên.
Trước khi Trương Thác đến, anh đã nhiều lần tưởng tượng bên trong Hội Thần Ẩn là như thế nào, thậm chí còn nghĩ đến cấu trúc của căn cứ dưới lòng đất này. Anh nghĩ trụ sở chính của Hội Thần Ẩn có thể là một thị trấn, nhưng anh không ngờ trụ sở chính của Hội Thần Ẩn hóa ra là một thế giới dưới lòng đất!
Ai có thể tưởng tượng được, ở hẻm núi trong khu vực cấm, nơi khiến mọi người sợ hãi lại cất giấu thế giới dưới lòng đất!
Giờ phút này, trước mặt Trương Thác là một không gian rộng lớn, nhìn thoáng qua cũng không thấy hết, ở đây đủ loại cây cỏ hoa lá còn có các tòa nhà được xây dựng. Trương Thác ngẩng đầu nhìn lên cao ba mươi mét mới có thể thấy đỉnh nham thạch, nơi đây được làm ra vô cùng chân thật, nếu không phải Trương Thác biết địa điểm này nằm dưới lòng đất thì anh cũng nghĩ nơi đây là thật.
Khoảng cách mà cánh cửa vừa rơi xuống ít nhất là ba mươi mét nhưng Trương Thác không nghĩ rằng cánh cửa đá nhô ra khỏi mặt đất cũng chỉ cao mười mét mà thôi.
“Không đúng!” Trương Thác giật mình, anh đột nhiên nhìn về 9276, 9276 đã muốn đi bộ về phía trước.
Ma Y cười nói: “Như thế nào, một lần nữa cậu cảm nhận được Thần Ẩn Hội vô cùng cẩn thận có phải không?”
Trương Thác gật đầu nói: “Tôi vốn nghĩ rằng âm thanh máy móc vừa rồi là cửa đá hạ xuống, không nghĩ đến là cơ chế tự động. Nếu như tôi đoán không sai thì từ nơi chúng ta đi xuống, cho dù chúng ta có đào lên mấy chục mét thì cũng không thể vào được. Thời điểm chúng ta ở Hội Thần Ẩn cửa đá đã hoàn toàn lệch phương hướng, nơi đây lại dày đặc sương mù không thể tin chúng ta có thể tìm thấy”
Ma Y lắc đầu, đi từng bước về phía trước, đuổi kịp 9276, Trương Thác đi sát phía sau.
Sau khi Trương Thác ra khỏi cổng đá thì nghe thấy tiếng động nhỏ, sau đó quay đầu lại thì phát hiện cổng đá chìm dưới lòng đất, thật sự là không như anh nghĩ, giống như thang máy đưa anh từ trong hẻm núi đi xuống dưới.
Sau khi cổng đá hoàn toàn hạ xuống, những gì hiện ra sau lưng Trương Thác là một không gian rộng lớn, cỏ cây hoa lá, đồng ruộng, đàn gia súc và vô số bóng người.
Ma Y vừa đi vừa giải thích với Trương Thác: “Hội Thần Ẩn là một tổ chức lớn, vượt xa sức tưởng tượng của anh. Ví dụ như không gian mà chúng ta thấy bây giờ đã hình thành một hệ thống của riêng nó, Hội Thần Ẩn đã thành lập từ con số không, thậm chí là có rất nhiều người đã sống ở đây nhiều thế hệ, đến thế giới bên ngoài ra sao cũng chưa từng nhìn thấy”
Trương Thác hơi ngạc nhiên, tổ tiên của anh cũng sống ở đây nhiều thế hệ và cũng chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Trương Thác nhìn mọi thứ ở đây, anh đi dạo trên cánh đồng nhìn thấy mọi người làm nông và có những người đi ngang qua. Con đường dưới chân anh được lát bằng gạch đá xanh, ở đây không có nhà cao tầng, tòa nhà cao nhất chỉ có bốn tầng, anh còn nhìn thấy lửa được đốt lên từ củi.
Ma Y tiếp tục nói: “Ở đây rất nhiều linh khí, các thiết bị điện tử cơ bản là không thể hoạt động bình thường. Muốn đưa vào các thiết bị điện tử thì phải gạt bỏ tất cả linh khí, cậu cho rằng Hội Thần Ẩn sẽ loại trừ tất cả linh khí để đưa các thiết bị vào hay sao?”
“Vậy bọn họ có thể đi ra ngoài hay không?” Trương Thác hỏi: “Cũng không thể ở trong này mãi được”
“Ha ha, Trương Thác, rốt cuộc anh cũng đến rồi, tôi đợi anh rất lâu rồi đấy” Một tiếng cười lớn vang lên, anh nhìn thấy Andre tóc vàng đang bước đến, trên người ăn mặc theo phong cách xưa nói chuyện với giọng khàn. Bên cạnh Andre còn có hai người đi theo, lúc trước ở cửa mười tám tầng địa ngục Trương Thác có gặp qua, bọn họ đã đạt đến cảnh giới ngự khí.