Chương 1765:
Cảm giác bị người khác coi mình như con mồi làm cho những thành viên Sát Đao này rất khó chịu.
Trương Thác gật đầu và coi đó là điều đương nhiên: “Ừ, lấy các anh ra để đánh cược đó”
“Người anh em, anh làm như vậy e rằng có chút không thích hợp đi?” Một thành viên khác của Sát Đao bước tới.
Đôi mày đẹp của Hàn Như Ôn cũng nhíu lại.
“Không thích hợp? Có gì không thích hợp chứ?” Vẻ mặt Trương Thác tỏ ra khó hiểu: “Tôi nói này, mấy người mới các anh sẽ không tức giận vì việc tôi lấy mọi người ra để đánh cuộc đấy chứ?”
“Anh nói gì cơ!” Người đội viên kia chợt nổi giận.
“Tôi nói các anh là người mới đó.’ Trương Thác nhún vai: “Lẽ nào tôi nói sai sao? Nhìn dáng vẻ của mấy người kìa, vừa biết được tôi lấy các người ra để đánh cược thì đã nổi nóng. Nếu như mọi người tham gia huấn luyện thì tôi khuyên các anh tốt nhất vẫn nên gọi cho người thân trong gia đình mình càng sớm càng tốt, bởi vì các anh nhất định sẽ chết ở trong đó, cứ tin tôi đi”
“Đánh rằm!” Một người cất tiếng chửi mắng.
“Tôi đánh rắm hả?” Vẻ mặt Trương Thác đầy giễu cợt: “Tôi nói này, các anh còn không biết mình rốt cuộc sẽ tham gia một đợt huấn luyện như thế nào? Tỷ lệ tử vong trong đợt huấn luyện ma quỷ là năm mươi phần trăm, nếu tham gia đợt huấn luyện lần này thì điều đó chứng tỏ rằng mọi người đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, mà có bước vào đó hay không lại không phải là do các người có thể lựa chọn. Chỉ dựa vào bộ dáng này của các anh thì tôi đảm bảo rằng mọi người sế chết ở trong đó, chưa cần phải nhắc tới việc người khác lấy các anh ra để đánh cuộc, cho dù họ có coi mọi người là con mồi hay mồi nhử cũng đều là chuyện bình thường!”
“Có vẻ như anh đã từng tham gia huấn luyện ma quỷ này rồi đúng không?” Lúc này Hàn Như Ôn mới lên tiếng: “Anh có thể nói cho chúng em biết bên trong đó như thế nào không?”
Ngay khi Hàn Như Ôn vừa cất lời, mấy thành viên Sát Đao kia đều im lặng không lên tiếng.
Trương Thác giang hai tay ra: “Tôi đã từng tham gia nhưng thật xin lỗi, nội dung của đợt huấn luyện là gì sẽ không một ai biết trước, trừ khi có thông báo của đảo Quang Minh, tuy nhiên tôi có thể nói cho các bạn một tin tức, đó chính là thật ra không hề có khu vực nguy hiểm nào trên đảo huấn luyện cả”
“Không có khu vực nguy hiểm nào sao?” Hàn Như Ôn lẩm nhẩm lại những gì mà Trương Thác vừa nói, đột nhiên sắc mặt cô chợt thay đổi: “Ý anh là…”
“Đúng vậy” Trương Thác búng tay: “Trên đảo huấn luyện không có khu vực nguy hiểm nào nhưng tỷ lệ tử vong lại lên tới năm mươi phần trăm. Điều này chứng tỏ tất cả những người mà các bạn nhìn thấy bây giờ có thể sẽ là người giết chết mình trong đợt huấn luyện lần này. Vì vậy đừng nói tới việc lấy mọi người ra để đánh cuộc, cho dù có lấy ra để trao đổi cũng là chuyện bình thường. Nếu như tâm trạng của mọi người thay đổi chỉ vì một chút cái gọi là tôn nghiêm hay sĩ diện thì một trăm phần trăm sẽ phải chết ở trong đó. Cho nên các bạn nói thử xem biểu hiện vừa rồi của mọi người không phải là người mới thì còn là gì chứ?”
“Đừng có ở đây giả thần giả quỷ nữa” Thành viên lên tiếng đầu tiên trong Sát Đao lại mở miệng nói: “Anh có tin sau khi chúng tôi tiến vào sẽ giết chết anh trước hay không?”
“Tôi không tin” Trương Thác lắc đầu: “Hơn nữa tôi vẫn khuyên các anh cũng đừng làm như vậy. Trên đảo huấn luyện hầu hết đều là những con sói đơn độc một mình tới tham gia, mà mọi người lại là đoàn thể chắc chắn sẽ là mục tiêu bị nhắm tới của tất cả mọi người. Đến lúc đó không phải các bạn sẽ tấn công tôi mà chính là mọi người bị tất cả mọi người trong đó công kích. Bởi vì càng nhiều người chết ở bên trong thì lợi thế của nhóm các anh càng mạnh, không ai muốn để lại mối nguy hiểm tiềm ẩn giống như mọi người, tôi nói vậy có hiểu không?”
Trương Thác nói xong thì đưa tay chỉ chỉ xung quanh.
Hàn Như Ôn cùng với các thành viên khác trong nhóm vô thức nhìn theo hướng anh chỉ, vừa thoáng nhìn đã phát hiện, quả nhiên là có rất nhiều người đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt thù địch.
Trương Thác tiếp tục nói: “Trong cuộc huấn luyện trên đảo lần này, kẻ địch lớn nhất của mấy em chính là những người còn lại. Cho nên, mấy bạn tân binh ạ, mấy bạn hãy ráng mà khiêm tốn một chút đi, ha!”
Dứt lời, Trương Thác cười lớn một tiếng, rồi sải bước đi xa.
Trong mắt nhóm người Hàn Như Ôn ít nhiều gì cũng đã lộ vẻ nghiêm trọng, rõ ràng là lời nói của Trương Thác đã đánh thẳng vào tâm lý của họ.
Lại nói đến Trương Thác, sau khi nói xong, anh đi vào một góc khuất nào đó, cầm lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hàn Như Ôn, lẩm bẩm nói: “Hy vọng em có thể dựa vào chính mình để thông qua cuộc huấn luyện lần này. Với cái tính cách của em, nếu như anh ra tay trợ giúp, thì kiểu gì em cũng không cam lòng”