Chương 1789:
Mễ Thanh mím đôi môi đỏ, một lát sau mới thở dài: “Ngữ Lam, cậu có biết cậu và Trương Thác càng ngày càng giống nhau không? Trong điệu bộ, giọng nói của cậu đều có bóng dáng của anh ấy. Tớ rất khâm phục anh ấy vì đã có thể làm ảnh hưởng một người phụ nữ có ý thức cá nhân vô cùng mạnh mẽ như cậu thành ra thế này”
Đúng lúc này, một nữ phục vụ đẩy cửa đi thẳng vào phòng.
“Cô Lâm, gia chủ đã chuẩn bị phòng cho cô xong rồi, nó ở ngay bên cạnh, quần áo mới đã được đưa vào phòng. Trong khoảng thời gian này, cô cần gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”
Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh đều nhận thấy được sự ra lệnh qua lời nói của nữ phục vụ này.
Lâm Ngữ Lam cười khổ nhìn Mễ Thanh: “Xem ra bây giờ tớ cũng không đi được, sau này cậu có người bầu bạn rồi đó.”
Thời gian rồi cũng sẽ dần trôi đi trong vô thức.
Trên đảo huấn luyện, đã hơn hai mươi ngày trôi qua kể từ khi đội trao đổi vật tư Ngày càng có ít người tới đảo tham gia huấn luyện, lúc đầu từ gần mười nghìn người đến nay chỉ còn lại hơn ba nghìn người. Vì cuộc huấn luyện ma quỷ lần này tăng tốc thời gian để rút ngắn quá trình, nên đã dẫn đến tỉ lệ tử vong tăng vọt lên gần bảy mươi phần trăm!
Trên hòn đảo rộng lớn này với hơn ba nghìn người, nếu họ không cố ý tập hợp lại với nhau thì hầu như ai cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của những người khác.
Nhiệm vụ ủy thác do người trao đổi vật tư đưa ra cũng không có quá nhiều trò mới, có thể nói lần đầu có yêu cầu gì thì những lần sau cũng có yêu cầu như vậy. Những ủy thác tương đồng này hoàn toàn tiêu diệt nỗi sợ hãi và điểm yếu trong lòng mỗi người.
Đường Dực không đến điểm trao đổi vật tư nữa, cậu ta chọn cách giết người khác, cướp đoạt vật tư rồi chia cho người phụ nữ theo sau mình.
Người phụ nữ im lặng nhận lấy tất cả những thứ đó, chờ đợi cuộc huấn luyện kết thúc.
Tổ Lâm cũng không ngồi chơi tại chỗ như như mọi khi, cậu †a chọn cách luyện tập, đi cảm ứng khí giữa trời và đất dưới sự giúp đỡ của Châu Ninh.
Ngoài việc giúp Tổ Lâm dần dần trở nên mạnh hơn mỗi ngày, Châu Ninh còn đi hoàn thành các nhiệm vụ ủy thác để đổi vật tư, đảm bảo có đủ đồ ăn thức uống hàng ngày cho cậu †a.
Sau khi có sự tồn tại của điểm trao đổi vật tư, vỏ cây không còn là thứ làm no bụng của rất nhiều người tham gia huấn luyện.
Như Trương Thác đã nói, giữa thời khắc sinh tử, con người sẽ chọn mọi thứ có thể giúp mình sống sót, mà sau khi có lựa chọn tốt hơn, họ sẽ rất khó có lại dũng khí để tiếp tục liều mạng.
Người phụ nữ ăn vỏ cây suốt nửa tháng đã quen với việc dùng thân thể của mình để đổi lấy vật tư, từ lúc ban đầu người khác chủ động yêu cầu cho tới sau cùng, cô ta đã trở nên chủ động, mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên và suôn sẻ như thế.
“Tại sao chứ?” Hàn Như Ôn nhìn người đàn ông trước mặt mình, nước mắt rưng rưng, họ là đồng đội, là người có thể yên tâm giao lưng mình cho đối phương, nhưng lúc này anh ta lại quơ con dao phay về phía mình chỉ vì một miếng bánh màn thầu.
“Đội trưởng Hàn, đừng trách tôi” Người đội viên đang chĩa lưỡi dao sắc bén vào Hàn Như Ôn nói với vẻ mặt dữ tợn: “Ba ngày trước tôi đã giết một người, sau đó tìm được một con gà quay trên người anh ta, mặc dù nó đã bị thiu nhưng mùi thơm của nó vẫn còn lưu giữ trong miệng tôi, vỏ cây không phải đồ ăn dành cho con người, tôi chỉ muốn làm người thôi! Tôi tới đây tham gia huấn luyện cũng chỉ để giúp mình sau này có thể sống tốt hơn. Trước khi cuộc huấn luyện bắt đầu, đảo Quang Minh đã nói rồi mà? Không nên tin bất cứ ai, tôi nghĩ mình không làm sai, người sai là cô đấy!”
Hàn Như Ôn lắc đầu: “Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mài”
“Vượt qua? Đội trưởng Hàn, cô vẫn chưa biết sao? Chúng †a đã bị người khác để mắt từ lâu rồi! Ngày nào người ta cũng có thịt để ăn, mà chúng ta chỉ gặm vỏ cây. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành thù lao để người khác đổi vật tư, đầu chúng ta sẽ ngang giá với một cái bánh màn thầu, ngang giá với một chai nước khoáng! Trong cuộc huấn luyện này không phải sống cho người khác, mà là sống vì bản thân mình! Đợi tới khi cô xong đời rồi thì đừng trách anh eml Đi chết đi!”
Trong cuộc huấn luyện ma quỷ, bạn bè phản bội nhau đã trở thành một điều rất bình thường từ lâu.
Mặt trời và mặt trăng lần lượt thay thế nhau, lại thêm mấy ngày trôi qua.
Trương Thác ngồi trên một tảng đá ngầm, ném chiếc cần câu tự chế trong tay xuống rồi bĩu môi: “Bỏ đi, câu cá thật sự không hợp với mình, mình nên chủ động một chút vẫn tốt hơn”
Nói xong, Trương Thác đứng dậy sờ râu trên cằm: “Thời gian ba tháng cứ thế đã trôi qua, nhiều phiền toái cần giải quyết thật đấy! Người của Hội Thần Ân đứng nhìn lâu vậy rồi, chắc tin tức cũng lan truyền đủ rồi nhỉ?”
Bóng dáng Trương Thác chợt lóe, ngay lập tức biến mất khỏi tảng đá ngầm.