Con Rể Quyền Quý

Chương 1792



Chương 1792:

“Ảnh Thuật này quả là rất lợi hại, nhưng lại quá đơn điệu”

Khóe miệng Trương Thác nhếch lên.

“Mặc dù hai người phối hợp tấn công không được hoàn hảo, nhưng có một số điểm cái bóng của anh không làm được. Đó chính là khi hai người đối mặt với đối thủ mạnh hơn họ, họ có thể cứu lẫn nhau”

Trương Thác tóm lấy cổ tay Sơ Thu Diệp, hạ thấp người xuống, đồng thời chân trái hơi nâng lên. Anh tránh thoát được cái bóng đang tấn công hạ bộ của mình.

“Cái bóng của anh chỉ có thể tấn công, nhìn thì có vẻ không có kẽ hở. Nhưng chỉ cần phá được chiêu này của anh thì cái bóng của anh không còn chút uy hiếp nào. Trái lại, đó còn là điểm yếu có thể khiến anh mất mạng”

Chân phải còn đứng trên mặt đất của Trương Thác đạp mạnh xuống đất một cái, sau đó xoay người bay vọt lên không trung. Động tác bay xoay tròn trên không này giúp anh tránh thoát một kích tấn công về phía lưng.

“Anh vừa tấn công về phía lưng của tôi, sau đó lại đánh về phía ngực, định tạo ra thế tấn công phối hợp. Tôi đang nghĩ nếu anh không thay đổi phương hướng, có khi nào cái bóng và anh cùng xuất hiện ở một vị trí, xuất chiêu giống hệt nhau không? Nếu như chuyện đó xảy ra, anh có thể sẽ chết trọng tay cái bóng của bản thân!”

Một luồng khí cực mạnh bỗng nhiên tụ tập xung quanh Trương Thác, toàn thân anh rơi tự do xuống dưới như một cái chùy nặng nghìn cân. Từ đầu tới cuối, Trương Thác vẫn luôn nắm chặt lấy cổ tay Sơ Thu Diệp, khiến anh ta không có cách nào tung đòn tấn công hiệu quả. Trương Thác cũng thế, anh cũng không thể tấn công được.

Nhưng bây giờ, Trương Thác vốn không có ý định ra tay tấn công Sơ Thu Diệp. Lúc này, mặt anh ta vô cùng khó coi.

Đúng như suy đoán của anh, một cái bóng xuất hiện ở vị trí mà Sơ Thu Diệp vừa đứng, trong tay nó còn cầm một con dao và đâm về phía trước.

Nếu lúc này, Sơ Thu Diệp đổi vị trí thì đối tượng mà cái bóng tấn công sẽ là Trương Thác. Tuy nhiên, bây giờ anh ta bị anh túứm chặt nên không thể đổi vị trí khác được. Vì thế, Sơ Thu Diệp đã trở thành đối tượng tấn công của cái bóng. Con dao trong tay cái bóng kia đâm thẳng về vị trí tim ở sau lưng của anh ta.

Vào giây phút quan trọng này, Trương Thác khẽ đảo cổ †ay một cái, một lưỡi dao xuất hiện ở ống tay áo của anh, sau đó đâm về phía Sơ Thu Diệp. Anh ta thừa dịp anh bắt lấy con dao, vội vàng lùi sang một bên, đứng cách Trương Thác khoảng mười mấy mét.

Trong mắt Sơ Thu Diệp không còn sự tự tin như lúc đầu nữa.

Anh đứng yên tại chỗ, không hề thừa thắng xông lên, khóe miệng nhoẻn cười: “Ảnh Thuật này của anh, nhìn thì có vẻ không có kẽ hở, thực ra nó có vô số sơ hở. Đòn tấn công của anh không mạnh, nhưng tốc độ của nó không thể xem thường.

Anh cần tốc độ để phối hợp tấn công với cái bóng, nếu dùng quá nhiều sức sẽ ảnh hưởng tới tốc độ. Vì thế, khi gặp kẻ địch, anh nhất định phải giải quyết đối phương trong thời gian ngắn nhất. Nếu không, anh sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức”

Sau khi nói dứt lời, Trương Thác đưa hai ngón tay ra: “Tôi vừa nói điểm thứ nhất thôi. Cách thức tấn công này của anh không đủ mạnh. Điểm thứ hai là nó không có tính linh hoạt. Mặc dù, anh có thể tổ hợp nhiều đòn tấn công để đạt được mục đích phối hợp với cái bóng, nhưng chỉ cần phá được chiêu của anh thì bản thân anh sẽ rơi vào tình trạng loạn”

Trương Thác nói xong điểm thứ hai, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc: “Thứ ba, căn cứ vào hai điểm trên, Ảnh Thuật này của anh chỉ có thể đối phó với một số người có thực lực yếu hơn anh mà thôi.

Nếu anh gặp phải đối thủ mạnh hơn bản thân, anh sẽ chẳng thể phản kháng nổi dù chỉ một chút”

Trên mặt Sơ Thu Diệp lộ ra vẻ tức giận: “Anh Trương, ý của anh là anh mạnh hơn tôi?”

Trương Thác lắc đầu: “Đó không phải ý của tôi, mà là…sự thật!”

Vào giây phút chữ “thật” vang lên, anh biến mất tại chỗ chỉ trong nháy mắt.

Khác với Sơ Thu Diệp, nham thạch ở chỗ mà Trương Thác vừa đứng đều nứt toác ra. Nếu như lúc anh ta tấn công luôn im lặng xuất hiện thì anh lại tấn công với thế dũng mãnh như vạn quân. Rõ ràng điều này cho kẻ địch thấy bản thân anh đang tấn công chính diện, đối phương có thể làm gì được!

Con ngươi của Sơ Thu Diệp co rụt lại, một cái bóng hình mãnh hổ bao trùm thân thể Trương Thác. Lúc anh xuất quyền, mãnh hổ cũng vung móng vuốt to lớn lên.

“Ảnh Thuật Phân Thân Nhiều Tâng!” Sơ Thu Diệp gần như kết ấn tám lần trong một giây, động tác tay của anh ta gần như biến thành ảo ảnh. Bốn cái bóng lần lượt hình thành ở bên cạnh Sơ Thu Diệp. Những cái bóng này còn chưa ngưng thực đã đồng thời ra tay, ngăn cản công kích của Trương Thác.