Con Rể Quyền Quý

Chương 1854



Chương 1854:

Bảy giờ tối.

Ở Đông Hòa, những hạt mưa rơi tí tách từ trên trời xuống, trong một thị trấn nhỏ tràn ngập hơi thở của non nước phía Nam, Trương Thác ngồi trên thuyền gỗ, cầm một chiếc ô giấy dầu.

Hai người Đông Phương Vân Khởi và Deondre ngồi bên cạnh Trương Thác, đối diện ba người còn có một người đang đứng.

“Anh Vân Khởi, đã xác định được Mại Lạc đã bỏ trốn đến thành này, bây giờ tôi đã cho tất cả người tiến hành tìm kiếm, một khi phát hiện ra, Mại Lạc chắc chắn không thể thoát”

“Cảm ơn anh Tân nhé” Đông Phương Vân Khởi chắp tay hành lễ với người trước mặt.

“Anh Vân Khởi nói gì thế, Tân Phúc tôi thân là một thành viên của Châu lục Phương Đông bí mật, nhà họ Tân tôi đã chịu ân huệ của tiền bối Sở Thanh, bây giờ cống hiến cho người đời sau của ông ấy là lẽ đương nhiên, cần gì nói cảm ơn” Tân Phúc lắc lắc đầu.

Trương Thác cười nói: “Tiền bối Tân Phúc, lần này phải nhờ vào anh rồi. Chúng tôi đã truy sát Mại Lạc hàng ngàn dặm, những nơi có thể đi Mại Lạc đều đã đi cả rồi, hiện tại chỉ có Đông Hòa là nơi duy nhất mà ông ta có thể tìm được cơ hội.”

“Yên tâm” Tân Phúc gật đầu: “Mại Lạc ở đây thì sẽ không thoát được đâu. Chỉ là Đông Hòa không giống với chỗ khác, tình hình hơi đặc biệt, trước đó Cửu Cục đã đặc biệt hạ lệnh, nên trước khi mặt trời lặn chúng ta không thể hành động với quy mô lớn. Hai ngày, nhiều nhất là trong thời gian hai ngày, tôi nhất định sẽ tìm ra tung tích của ông ta”

Trương Thác gật gật đầu, lại dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, mặc dù tên Mại Lạc đó thế suy sức yếu, nhưng dù sao cũng có sức mạnh của giáo chủ, dù ông ta là có thương nặng hơn nữa thì cao thủ bình thường cũng chưa chắc đã có thể đụng đến ông ta, bảo mọi người phải chú ý, đừng để ông ta phản công trước khi chết”

Tân Phúc cho Trương Thác một ánh mắt bảo anh yên †âm: “Lần này anh Vân Khởi đã truyền tin đi từ sớm rồi, đại đa số thành viên của Đông Hòa đều nhận được tin, tổng cộng có sáu mươi tám người tầng ngưng khí ra trận, Mại Lạc muốn phản công sợ là hơi khó”

Sáu mươi tám người tầng ngưng khí! Thế trận như thế này khiến cho trên gương mặt của Trương Thác lộ ra chút vui vẻ: “Tốt, như vậy thì tôi yên tâm rồi. Vậy thì tôi sẽ đợi tin tức tốt từ tiền bối Tân Phúc!”

Thời gian hai ngày chớp mắt đã trôi qua.

Trong thành Nại Sơn, trận mưa nhỏ rơi suốt hai ngày, khiến cho trong không khí tràn đầy sự ẩm ướt.

Điệu hát dân gian mang đặc trưng của phía Nam cũng đã vang lên bên tai Trương Thác hai ngày.

Ở Tây Đô cách nơi này không xa, dinh thự của nhà họ Tiêu trang trí hỉ sự, chữ hỉ cực lớn dán đầy khắp nơi. Tiêu Thị phát thiệp mời, không chỉ mời những đối tác trên phương diện làm ăn của Tập đoàn Tiêu Thị, mà còn mời không ít thế lực ngầm dưới danh nghĩa của gia tộc.

Mà trên thiệp mời lần này của Tiêu Thị, không chỉ ghi tên của Tiêu Dương Thần và Tiêu Mễ Thanh, ở bên “gả” còn ghi thêm năm chữ Châu Xuyên Lâm Ngữ Lam!

Bây giờ, trong thế giới ngầm, ai mà không biết Châu Xuyên Lâm Ngữ Lam là ai chứ, dưới danh nghĩa bà Quân Vương, sớm đã truyền khắp thế giới ngầm rồi. Nhưng bây giờ, Tiêu Thị lại dùng danh nghĩa bà Quân Vương thêm vào trong danh sách cưới gả! Chuyện này khiến rất nhiều thế lực ngầm đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những thế lực ngầm sớm đã thần phục dưới đảo Quang Minh bởi vì chuyện này mà cảm thấy tức giận.

Thành Nại Sơn mưa hai ngày liền, trong cơn mưa phùn mang theo sát ý.

Tiêu Thị của Tây Đô, gõ chiêng hai ngày, đánh trống hai ngày, trong tiếng gõ chiêng đánh trống này cũng chứa đựng sát ý.

Bên kia thành Nại Sơn thì đang đợi người.

Trong một khách sạn năm sao ở Tây Đô, người của Tiêu Thị đưa hai bộ áo choàng đỏ vào phòng.

“Cô Mễ Thanh, cô Lâm, ngày mai là ngày kết hôn rồi, đây là váy cưới của hai người.” Người của Tiêu Thị nói.

“Váy cưới? Của hai chúng tôi?” Lâm Ngữ Lam nghỉ ngờ mình có phải là nghe nhầm rồi không.

“Đúng vậy” Người của Tiêu Thị gật đầu: “Ông chủ dặn, ngày mai cô Mẽ Thanh và cậu Thần thành thân, cô Lâm sẽ là người hầu đi theo, cùng gả cho cậu Thần!”