Con Rể Quyền Quý

Chương 1868



Chương 1868:

Cô gái khẽ cười, để lộ ra vẻ xinh đẹp. Cũng không khó để nhận ra cô gái đang rất vui mừng.

Trương Thác ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi trên ngọn cây và nói: “Bọn em nắm bắt thông tin cũng nhanh nhạy quá nhỉ”

Cô gái hất mái tóc màu bạc lên, khoe ra vẻ tươi cười. Khi cô gái ấy cười thì tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, nhạt nhoà.

“Anh Trương Thác, bốn thế lực lớn trên thế giới đã trải qua hơn hai nghìn năm rồi. Trong hai nghìn năm đó, anh thấy có thể lực nào mà đối thủ không thể xâm nhập không? Trong bốn thế lực lớn, thế lực nào cũng đều có người của thế lực khác, hơn nữa địa vị cũng không hề thấp. Những gì anh đã làm ở hội Thần Ẩn cho thấy anh còn biết rất rõ về ba thế lực lớn còn lại”

Trương Thác xoa xoa mũi: “Xem ra, lần này tôi nổi tiếng rồi”

Thiết Tăng Thiên Á nhảy từ trên ngọn cây xuống, đứng trước mặt Trương Thác. Đôi mắt của cô giống như dải ngân hà sâu thăm thẳm, khiến cho người khác không khỏi bị cuôn hút mà đắm chìm vào, cô đứng ngay trước mặt Trương Thác, hai người đứng cách nhau không đến hai mươi xăng ti mét, giương mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của Thiết Tăng Thiên Á vừa mang theo sự nghi hoặc vừa chất chứa sự đau lòng: “Anh Trương Thác, anh đáng giá đến như vậy sao? Đại hội hội Thần Ẩn lần này, anh đã khua chiêng gõ trống lớn như vậy, mạnh tay bóp nát những người giáo chủ, những ứng cử viên, lại còn cướp đi tính mạng một người giáo chủ thực ra cũng chỉ là muốn thu hút mọi sự chú ý. Anh một mình đứng mũi chịu sào chính là để bảo vệ những người phía sau anh sao? Hiện tại, không có ai có nhiều quyền lực trong tay như anh có đúng không? Thứ mà anh thiếu nhất bây giờ chính là thời gian! Anh không nên ra mặt sớm như vậy!”

Trương Thác vừa cười vừa nói: “Chẳng lẽ nào nhiệm cụ của cô chính là đến đây để nói với tôi những lời này hay sao?”

Tuy răng mặt Trương Thác tràn đầy vẻ cười cợt nhưng trong những lời nói của anh lại tràn đầy sự lạnh lùng.

Nhiệm vụ! Anh tưởng tôi đến tìm anh chỉ là vì nhiệm vụ thôi sao!

Ánh mắt của Thiết Tăng Thiên Á bỗng sáng loé lên, nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã kìm nén. Thiết Tăng Thiên Á xoay người, quay lưng về phía Trương Thác: “Mục đích lần này tôi đến tìm anh cũng giống với lần trước, lăng mộ ở dưới lòng đất của Châu Xuyên đã lộ ra rồi, các thế lực lên đều đang âm thầm rục rịch, mấy thị tộc lớn Đông Hòa đã chuẩn bị đầy đủ để vượt thời gian rồi, có thể đoán được rằng, sáu tháng cuối năm cục diện sẽ xoay chuyển, có thể sẽ còn đột ngột và dữ dội hơn cả phong ba bão táp trên biển. Thực lực của anh hiện tại chẳng qua cũng chỉ là một con thuyền nhỏ thôi, cho dù chìa khoá của Chi Lăng đang ở chỗ anh đi chăng nữa thì chưa chắc anh sẽ bảo vệ được. Chi bằng anh hãy hợp tác với bọn tôi, đưa chìa khoá Chi Lăng ra đây hoặc là hợp tác với bọn tôi cùng khám phá Chỉ Lăng, rồi tôi sẽ nói với anh bí mật của thị tộc, anh thấy như thế nào?”

Trương Thác lắc đầu nói: “Tôi không có chiếc chìa khoá mà cô đang nói đến.”

“Anh Trương Thác, anh hãy suy nghĩ, cân nhắc một chút đi đã. Chuyện lần này kết thúc rồi, anh có thể thả lỏng một chút nhưng sẽ rất nhanh thôi phiền phức sẽ lại tìm đến anh.

Anh làm nên chuyện lớn như vậy thì sẽ liên tiếp phải đối mặt với phiền phức, mà anh lại ung dung như vậy thì liệu có giải quyết nổi không”

Thiết Tăng Thiên Á quay đầu đi, để lại cho Trương Thác thấy một góc mặt đẹp tuyệt vời, nhảy lên một phát rồi ngay lập tức biến mất trong bầu trời đêm.

Trong lúc Thiết Tăng Thiên Á rời đi thì những đám mây đen um ám cũng tiêu tan, ánh trăng lại toả ánh sáng, soi xuống mặt đất.

“Tại sao lại có một kẻ ngốc đứng ở đây chứ?” Giọng nói ấm áp, dịu dàng của Lâm Ngữ Lam vang lên bên cạnh Trương Thác: “Đi thôi, bữa tối em đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi Lâm Ngữ Lam tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay của Trương Thác.

Trương Thác gật đật đầu rồi đi vào phòng cùng với Lâm Ngữ Lam. Anh nhìn thấy bát đữa đã được bày biện đầy đủ trên bàn, còn có cả mấy món rau trộn đơn sơ mộc mạc. Lâm Kỳ Văn ngồi ở bên bàn đợi, vừa nhìn thấy Trương Thác ông liền vẫy tay chào.

“Nào, lại đây, lại đây, Thác, con hãy mau ngồi xuống đây đi, hai bố con ta cùng uống”

Trương Thác vừa nhìn đã thấy rượu đã được rót sẵn ở chỗ ngồi của anh rồi.