Chương 1870:
Trương Thác bĩu môi, đúng là con nhà có tiền có khác, tùy hứng như vậy, dựa vào địa vị của tập đoàn Thanh Sâm ở Tây Đô cũng đã đủ để Mễ Thanh ăn sung mặc sướng mười mấy đời rồi.
Trương Thác, Lâm Ngữ Lam, Mễ Thanh cùng nhau ra ngoài, sau khi lái xe đưa hai người phụ nữ đến công ty, một mình anh đi về hướng viện phúc lợi, lâu lắm rồi không gặp.
Thiên Linh và viện trưởng Thôi, trong lòng Trương Thác cũng cảm thấy rất nhớ bọn họ.
Sau khi Lâm Ngữ Lam nghỉ ngơi và tổ chức lại, viện phúc lợi đã tốt hơn rất nhiều, các loại thiết bị đồ dùng đều đã đây đủ.
Lúc Trương Thác đến nơi, vừa nhìn đã thấy đám trẻ đang đứng ở sân vận động, xếp theo đội hình tương đối ngay ngắn, tập thể dục buổi sáng theo điệu nhạc nhẹ nhàng.
Ở phía trước đội hình là Tân Như, cô ấy mặc quần áo thể thao bó sát, đôi chân dài mảnh khảnh lộ ra, đang hướng dẫn bọn trẻ tập đủ loại động tác khác nhau, đúng là một hình ảnh tuyệt đẹp.
Viện trưởng Thôi ngồi ở chiếc bàn đá ngoài trời, nhìn thấy bọn trẻ ở sân vận động, đôi mắt ánh lên một nụ cười mãn nguyện.
Trương Thác lặng lẽ đi đến chỗ của viện trưởng Thôi ngồi xuống, cười nói: “Viện trưởng, ông càng ngày càng có tinh thần hơn rồi nhỉ”
Lúc viện trưởng Thôi nghe thấy giọng nói của Trương Thác, vẻ mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Thác, cậu trở về lúc nào vậy?”
Nhóm viện trưởng Thôi sau khi ăn tết xong quay lại đã từng đi tìm Trương Thác, nhưng lúc đó Trương Thác đã rời đi rồi, khi ấy còn khiến cho Tân Như suy sụp một thời gian.
“Tôi mới đến tối ngày hôm qua, đã muộn rồi nên tôi không muốn làm phiền mọi người” Trương Thác cười nói, sau đó nhìn về phía sân vận động: “Xem ra, bây giờ Tân Như sắp kiêm thêm chức phó viện trưởng rồi nhỉ?”
Viện trưởng Thôi mỉm cười lắc đầu: “Không phải phó viện trưởng, bây giờ cái chức viện trưởng của viện phúc lợi đã là của Tân Như rồi: “Hả?” Trương Thác sững sờ trong giây lát.
“Con bé Tân Như này, tấm lòng lương thiện, lại thích trẻ con, sau khi chúng ta từ biển trở về, đều đã đi làm thủ tục, tôi của bây giờ đã xem như nghỉ hưu rồi, giao chức viện trưởng cho nó thì tôi cũng cảm thấy yên tâm, nó có thể chăm sóc bọn trẻ tốt hơn tôi” Viện trưởng Thôi nhẹ nhõm nhìn về phía Tân Như.
Trương Thác nhìn Tân Như tràn đầy năng lượng và sức sống trên sân vận động, trong lúc ngẩn ngơ, hình ảnh Tân Như bị giam cầm khi ở quê nhà họ Lý đột nhiên hiện lên trong tâm trí anh, sự bất lực và tuyệt vọng của người phụ nữ khi bị giam trong lồng, giống như một cái gai nhọn đâm vào trái tim của Trương Thác.
Ánh mắt Trương Thác đột nhiên trở nên độc ác, vô cùng dỡ tợn: “Người nhà họ Lý… nhất định phải có một người nói rõ ràng chuyện này!”
“Thác! Thác!” Viện trưởng Thôi quơ quơ tay trước mặt Trương Thác.
“Hả?” Trương Thác nhanh chóng nghiêng đầu, xua tan đi cảnh tượng đâm máu vừa hiện lên trong đầu.
“Cậu làm sao vậy?” Viện trưởng Thôi đánh giá Trương Thác từ trên xuống dưới, chính là lúc nãy Trương Thác khiến cho ông ta có một cảm giác rất kì lạ, trở nên rất xa lạ.
Trương Thác lắc đầu, giải thích: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện thôi”
Sau khi giải thích xong, trong lòng Trương Thác tự hỏi, lúc nãy rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Đột nhiên sao lại có một sự thù địch lớn như vậy, trong lòng còn có gì đó thôi thúc mãnh liệt muốn đi tìm người nhà họ Lý gây rắc rối cho bọn họ.
Lúc này, tiếng nhạc trên sân vận động đã dừng, bọn trẻ reo hò một tiếng, tản ra khắp nơi chạy đi chơi.
Tân Như đang đứng trước đội hình, nhìn về phía viện trưởng Thôi đang ngồi, vừa nhìn đã khiến cô ấy hoàn toàn sững sờ.
“BốI” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Thiên Linh mặc một cái váy hoa, reo lên chạy về phía Trương Thác, lao vào trong vòng tay Trương Thác.
Một tay Trương Thác ôm Thiên Linh vào lòng, sau đó tung lên cao.