Con Rể Quyền Quý

Chương 1887



Chương 1887:

Sau khi ăn được mấy chục triệu, Lương Huy Nam càng lúc càng bừng bừng khí thế, vung tay lên nói: “Chia bài.”

Lúc trước, Lương Huy Nam đã từng trải qua chuyện cờ bạc thua tiền, cũng có biết một vài “ngón võ”. Hôm nay chơi ở chỗ này, anh ta cũng không phải kiểu không hề để ý dè dặt, sợ bản thân bị người khác sử dụng “ngón võ”.

Lương Huy Nam biết, loại “ngón võ” trong bài bạc như kiểu này đều bắt đầu từ việc để cho người đó thắng được một ít trước, sau đó mới từ từ thua lại. Cho nên, trong lòng Lương Huy Nam đã tự nhủ với mình rằng chỉ chơi trong vòng chừng này tiền, chơi hết sẽ không chơi tiếp nữa. Dù sao thì trong tay có nguồn tiền ba lăm tỷ, chỉ cần anh ta khai hóa đơn ổn thỏa thì ba tỷ hao tổn này cũng sẽ không có ai biết. Anh ta tự mình trấn an bản thân, tập đoàn Nhất Lâm lớn như thế, làm gì có ai để tâm tới ba tỷ này chứ?

Nhưng mà, những người ở đây cũng biết Lương Huy Nam có tiền sử thiếu nợ, cho nên bọn họ cũng không dự định sẽ từ từ dùng “ngón võ” với Lương Huy Nam, mà là nhanh chóng giải quyết.

Đối với bọn họ mà nói, đối phó với tên Lương Huy Nam này thật sự là quá nhẹ nhàng, chỉ cần bắt được tâm lý muốn hồi vốn của một con bạc, vậy dù anh ta có nhiều tiền hơn nữa thì mình cũng đều có thể thắng được.

Bảy giờ tối.

Trương Thác chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn ở nhà, trước bàn ăn lúc này không chỉ có hai người Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh, còn có cả Từ Uyên cũng được Trương Thác đặc biệt mời tới.

Trước tay nghề của Trương Thác, Từ Uyên khen không ngừng miệng, ba cô gái đều ăn ngon lành tới miệng đầy dầu mỹ, không còn lại chút hình tượng nào.

Bữa tối xong xuôi, Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh đều ngáp một cái trở về phòng ngủ, đã nhịn suốt hai ngày một đêm, hai người họ quả thật cũng mệt mỏi rã rời “Từ Uyên, tới nói chuyện đi” Trương Thác gọi Từ Uyên đi tới chòi gỗ ở trong sân.

Khí trời ở khoảng thời gian này vô cùng mát mẻ, ngồi ở trong chòi gỗ hóng tý gió thì kỳ thực chính là một loại hưởng thụ.

Trương Thác mang hai ly nước ép dưa hấu ra đưa cho Từ Uyên một ly, khen ngợi: “Không ngờ em làm việc năng suất thật đấy, đã đàm phán xong chuyện lần này rồi.”

Từ Uyên cầm lấy ly nước ép dưa hấu Trương Thác đưa qua, nghe anh mở miệng khen ngợi mình, vẻ mặt cô ta vô cùng ngờ hoặc: “Đàm phán xong rồi? Đàm phán xong gì chứ?”

“Lần này để em chọn mua dụng cụ và trang phục đặt riêng đó'” Trương Thác trợn tròn mắt: “Được rồi, cô hai ơi không cần diễn với tôi nữa đâu. Khoản tiền cho dự án nhà trẻ kia anh đều biết cả, đã chỉ ra hai tám tỷ rồi”

Từ Uyên vô cùng sốc: “Hai tám tỷ!”

Trương Thác cố tình để lộ một vẻ nghi hoặc: “Sao hả Từ Uyên, ý em là em không rõ khoản tiền này đi đâu rồi sao?”

Từ Uyên nhìn thấy dáng vẻ nghỉ hoặc này của Trương Thác lại khẩn trương trong lòng, bản thân cô ta cũng chưa có thấy Lương Huy Nam báo tin nữa.

“Anh rể, anh chờ tý nha, em đi gọi điện thoại.”

Từ Uyên nói xong, vội vàng đi qua một bên gọi điện thoại.

Dĩ nhiên là Từ Uyên đang gọi cho Lương Huy Nam, vừa mới ấn điện thoại gọi đi đã nghe đầu dây bên kia bắt máy.

“Lương Huy Nam, có phải anh đã đàm phán thành công rồi không?” Sắc mặt Từ Uyên có hơi sốt sắng hỏi tới.

“Đúng vậy” Lương Huy Nam trả lời nhanh gọn.

Nghe thấy câu trả lời này, Từ Uyên đã yên tâm hơn rất nhiều. Cô ta dặn dò Lương Huy Nam vài chuyện cần chú ý, sau đó cúp máy nói với Trương Thác: “Anh rể, thật sự chuyện đàm phán đã thành công rồi”

“Được, vậy thì ngày mai nhé, bảo bên đối tác giao hàng mẫu tới nhà trẻ, đến lúc đó để anh qua xem một chút, tiện thể đánh giá giúp cho em” Trương Thác đung đưa ly nước ép dưa hấu trên tay làm động tác cụng ly.

Từ Uyên gật gật đầu, tiếp đó gửi tin nhắn cho Lương Huy Nam nói rằng sáng mai sẽ bảo bên đối tác đem hàng mẫu đưa tới nhà trẻ.