Chương 1896:
Chỉ là, thế giới cổ tích đêm nay sẽ bởi vì sự xuất hiện của một người mà biến thành truyện cổ tích màu đen.
Bên trong rừng, chim chóc bị tiếng động làm kinh hãi, Trương Thác đi từng bước, từ từ tiến tới tòa lâu đài huyền ảo giống như trong mộng kia.
Địa ngục và truyện cổ tích, chính là hai thái cực thế giới khác nhau.
Khoảnh khắc lúc một vị cựu đế vương từ giả địa ngục bước vào trong lâu đài cổ tích, điều đó cũng đại diện cho mộng cảnh tươi đẹp bên trong thế giới truyện cổ tích kia sắp sửa vỡ tan rồi.
Nhiệt độ ngoài trời là âm chín độ.
Chỗ của lớn của tòa lâu đài, hai người bảo vệ tới lui tuần tra, đi ra cửa lớn.
Trương Thác lướt đi qua trước mặt hai người bảo vệ.
“Xin lỗi quý ngài, mời ngài đưa thiệp mời của mình” Một người bảo vệ quay người cản Trương Thác lại.
Trương Thác nhìn người bảo vệ trước mặt mình, nói: “Thiệp mời? Tôi đến giết người, sao còn cần thiệp mời?”
Hai người bảo vệ đưa mắt đánh giá Trương Thác: “Quý ngài đây, anh nói đùa chẳng buồn cười tí nào”
Trương Thác khẽ mỉm cười, sau đó cũng không liếc hai người bảo vệ kia lấy một cái đã tiếp tục đi về phía cửa lớn của tòa lâu đài.
Hai người bảo vệ vừa định lên tiếng lần nữa đã bị hai bóng đen nào đó bịt lấy miệng, nhanh chóng kéo vào bên trong khu rừng.
Trương Thác quấn lấy áo khoác ngoài, ngẩng đầu nhìn không gian xung quanh lâu đài được vây bởi năm ánh đèn màu rực rỡ.
“Có người sống trong mộng ảo, có người sống trong địa ngục. Đèn này, có hơi sáng quá Trương Thác đi tới cửa lớn của tòa lâu đài, ở đó có rất nhiều bảo vệ. Nhưng bọn họ nhìn thấy anh tiến tới trước mặt, còn chưa kịp lên tiếng hỏi đã bị người khác kéo đi.
Bên trong lâu đài vang lên giai điệu du dương, mùi vị của rượu sâm panh lan tỏa hòa vào trong không khí.
Mặc dù nhiệt độ chỉ có chín độ, nhưng các cô gái ở đây ai cũng đều mặc trang phụ hở vai, đi lại khắp nơi trong lâu đài, toát ra sức hấp dẫn của riêng bản thân mình.
Một cô gái mặc bộ váy dài màu tím chạy ra từ bên trong một chiếc cổng vòm, gương mặt của cô ta xinh đẹp, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng. Sau khi chạy ra khỏi cổng vòm, cô ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, sau đó dừng lại trước bóng dáng của Trương Thác vừa mới bước tới cửa lớn.
Trương Thác mặc áo khoác ngoài màu đen trên người, mặc dù không có trang điểm gì cả nhưng khắp cả người anh mang theo một luồng trường năng lượng, loại cảm giác mà người bình thường không thể có được. Một đôi mắt sâu sắc tựa như có thể nhìn thấu được tất cả, mỗi một bước đều mang đậm một loại cảm giác tự tin mãnh liệt, giống như khắp cả đất trời này anh mới hoàn toàn là nhân vật chính.
Sau khi cô gái mặc bộ váy màu tím nhìn thấy được Trương Thác, trên mặt lập tức nở ra nụ cười. Sau đó nhấc váy lên nhanh chân chạy về phía Trương Thác.
Cô gái kia chạy tới trước mặt Trương Thác, tiếp đó duỗi hai tay ra ôm lấy ngang eo của anh.
Trương Thác khẽ chau mày, bước lùi lại về sau.
“Anh đẹp trai, đều là người Đông Hòa, giúp tôi một chuyện nhé.” Cô gái kia lưu loát nói hai chữ Đông Hòa với Trương Bá “Có cái tên quỷ sứ đáng ghét cứ mãi quấn lấy tôi”
“Có việc, đổi người khác đi” Trương Thác lên tiếng, sau đó vòng qua cô gái đó đi tới giữa tòa lâu đài.
Lông mày lá liễu của cô gái kia chau lại, cô ta là một người phụ nữ vô cùng tự tin, cho dù là từ vẻ bề ngoài hay là dáng dấp, kể cả gia thế và đến bằng cấp, cô ta đều không nghĩ là mình thua thiệt so với người khác. Cho dù có so sánh với gia tộc Middleton, cô ta cũng chỉ nghĩ rằng bản thân mình chỉ thấp hơn gia tộc Middleton, nếu như cho cô ta thêm thời gian, nhất định sẽ vào được gia tộc giàu có như vậy.
Với sự tự tin như thế, tạo cho cô gái này có một tính tình kiêu ngạo. Loại tính cách này xuất hiện rất bình thường, người tự tin thường sẽ kiêu ngạo mà.