Chương 1910:
“Mặc dù tôi biết nói như vậy rất hèn nhát và không có trách nhiệm” Hoắc Đình gật đầu: “Nhưng sự thật đúng là vậy, anh à, việc đã xảy ra như vậy đấy”
“Sớm biết như vậy thì không đến mức phải chết nhiều người như vậy rồi” Trương Thác hài lòng gật gật đầu: “Mọi chuyện đều đã làm rõ rồi, thông báo với người có thể nắm quyền trong nhà các người là ngày mai tôi sẽ lại đến lần nữa để trò chuyện với các người về chuyện này”
Hoắc Đình làm bộ dạng của một quý ông: “Hoan nghênh ngài đến”
Trương Thác đứng lên khỏi ghế dựa, không hề ngừng lại mà xoay người đi ra khỏi cửa lớn phòng tiệc. Anh đi đến đâu thì tất cả mọi người đều nhường đường cho anh đi.
Cho đến khi Trương Thác đã hoàn toàn đi ra khỏi cửa lớn phòng tiệc, tất cả mọi người mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó tìm cớ mà lần lượt rời đi. Chuyện xảy ra tối nay, nếu còn ở lại chỗ gia tộc Middleton thì có thể sẽ bị phiền phức quấn thân.
Trong toà thành, ánh đèn vẫn sáng.
Sắc màu giao thoa, đẹp đế lung linh như trong truyện cổ tích.
Chỉ là trong lòng những con người đang đi dưới ánh sáng như truyện cổ tích này đều bị bao phủ bởi nỗi ám ảnh.
Trong lòng Chung Đức Lập nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
Anh ta biết, những hành vi tự tung tự tác lúc nấy của mình ở trước mặt người đàn ông kia đã khiến anh ta dạo qua Quỷ môn quan một vòng, anh không giết anh ta chỉ vì anh không muốn giết mà thôi.
Bây giờ đã là mười giờ tối, ánh trăng đã treo trên bầu trời.
Một đám mây đen kéo đến, che khuất ánh trăng trên trời.
Trương Thác đi trên một con đường mòn nhỏ, một bóng dáng xinh đẹp đi theo bên cạnh Trương Thác.
“Lão đại, tại sao lúc nấy anh không trực tiếp giết bọn họ luôn đi? Chỉ cần một câu của anh em sẽ khiến cả toà thành luỹ đó sụp xuống ngay” Trên mặt Vị Lai tràn đây vẻ không hiểu.
Trương Thác lắc đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lùng: “Người của gia tộc Middleton đang giả làm một đóa bạch liên hoa, nếu bọn họ đã muốn chơi thì cứ để bọn họ chơi, anh sẽ cho bọn họ thời gian chuẩn bị, để bọn họ thông báo với người phía sau bọn họ rằng, ngày mai anh sẽ lại đến” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
“Lão đại, nếu người phía sau bọn họ thật sự muốn ra tay với Hầu Nguyệt thì sao?”
“Vậy thì sao chứ?” Sắc mặt Trương Thác bình tĩnh: “Dù là nguyên nhân gì, chỉ cần một lý do là bọn họ ra tay với Hầu Nguyệt thì đã đủ để cả gia tộc bọn họ bị huỷ diệt rồi. Bạch Trình và Locke đã bị thương nặng, người phía sau bọn họ chắc chắn cũng muốn đấu với chúng ta một trận.”
“Lão đại, anh nghĩ là thế lực nào?” Vị Lai phân tích và suy đoán: “Em cảm thấy không thể là Thần thánh Thiên quốc, có khả năng nhất là Hội Thần Ẩn Phản Tổ Minh”
“Hửm”” Trương Thác sửng sốt: “Tại sao lại đoán là Hội Thần Ẩn?”
“Rất bình thường mà” Vị Lai lên tiếng: “Lúc trước Hội Thần Ẩn đã định tội anh là tội phạm, sau đó lại bắt anh làm lính cai ngục, là người thì đều biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Hôm nay em nghe nói, giáo chủ của Hội Thần Ẩn Châu Âu đã đổi rồi, người mới lên chắc chắn sẽ muốn lập uy, nên việc lấy đảo Quang Minh của chúng ta ra xử lý không phải là không có khả năng”
Trương Thác nghe thấy lời này, trong mắt lộ ra chút nghiêm trọng.
Lúc đầu, vì để lập uy nên anh bắt buộc phải xé bỏ mặt nạ với Mại Lạc, và truy sát ông ta hàng ngàn dặm, theo lý mà nói, uy danh sớm đã truyền ra rồi. Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời nói của Vị Lai, cô ta đã thám thính được việc Hội Thần Ẩn Châu Âu đổi giáo chủ, nhưng lại không hề thăm hỏi được chuyện của anh, vậy có nghĩa là tất cả những chuyện mà anh làm ở Thành Thánh lúc trước đều đã bị người khác cố ý che giấu rồi?
Có người không muốn để anh lập uy! Mà người có thể giấu đi tin tức của cả Hội Thần Ẩn, thì thân phận của người này nhất định phải là vô cùng cao! Ít nhất là cấp bậc từ giáo chủ trở lên!
Nắm lấy chỉ tiết này là có thể phân tích ra nguyên nhân của những chuyện khác, là căn nguyên để Trương Thác sống đến bây giờ.
Vị Lai nhìn thấy Trương Thác hơi ngây ra, không nhịn được hỏi: “Lão đại, anh sao vậy?”