Chương 1914:
Muốn đối phó với tôi, đối phó từ phương diện khác hẳn là sẽ càng trực tiếp hơn chứ”
Đường Dực cười khổ lắc đầu: “Em mới lên làm giáo chủ, rất nhiều chuyện em còn chưa biết rõ lắm”
Trương Thác võ vai Đường Dực: “Cậu đừng chỉ dựa dẫm vào bố mình, phải động não nhiều lên”
Dứt lời, Trương Thác lại cất bước tiến về phía lâu đài của gia tộc Middlieton.
Biết tin Trương Thác đến đây, gia tộc Middlieton bày ra trận thế nghênh đón quân địch. Bắt đầu từ lối vào lâu đài đã có thành viên của gia tộc Middlieton đứng kín mít. Khi Trương Thác và Đường Hoan bước vào cửa lâu đài, vô số ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
Bị nhiều người theo dõi, Đường Dực cứ cảm thấy ngượng nghịu. Ngược lại là Trương Thác rất bình tĩnh thản nhiên, anh đã sớm quen với trận thế như vậy rồi.
Hoắc Đình đứng trước cửa đá lớn của lâu đài, tiến đến trước mặt Trương Thác bày ra lễ nghi phương tây tiêu chuẩn: “Vị khách từ xa mà đến, ông chủ chờ cậu đã lâu”
Trương Thác gật đầu: “Dẫn đường đi”
Hoắc Đình đi đằng trước dẫn đường cho Trương Thác và Đường Dực, hai người đi đằng sau. Mỗi khi Trương Thác đi được một mét, thành viên của gia tộc Middlieton đứng đẳng sau sẽ đi theo anh. Đến giữa lâu đài, sau lưng họ đã đông nghìn nghịt thành viên của gia tộc Middlieton, sắc mặt đều rất khó coi.
Trong phòng chính của lâu đài, Hermann ngồi trên một chiếc ghế bành rộng lớn, điêu khắc hoa văn quái dị, giống như một đóa tulip. Chất liệu của ghế bành rất quý báu, chỉ riêng giá trị của nó đã ngang ngửa với tài sản của một gia đình giàu có.
Thấy Trương Thác, Hermann vẫn ngồi yên trên ghế, cười nói: “Hôm qua không biết quân vương đại nhân đích thân tới, không thể nghênh đón, mong quân vương đại nhân sẽ không trách tội”
Trương Thác còn chưa nói cho Hermann biết mình đã không còn là quân vương, cũng không cần thiết giải thích với ông ta.
“Tộc trưởng gia tộc Middlieton, tôi không thích nói vòng vo, chuyện lần này tôi cần một lời giải thích hợp lý” Trương Thác nghiêm túc nhìn Hermann.
Hermamn nở nụ cười quái dị: “Giải thích? Quân vương đại nhân, ngày cần giải thích gì? Hoắc Đình đã nói rõ với ngài rồi, chuyện làm tổn thương Hạ Hầu Nguyệt không phải là bổn ý của gia tộc Middlieton chúng tôi. Chẳng lẽ ngài định vì chuyện này mà bắt người của gia tộc Middlieton chúng tôi nhận lỗi?
Muốn gia tộc quyền thế truyền thừa mấy trăm năm chúng tôi vì chuyện của một người phụ nữ mà cúi đầu? Nếu vậy thì tôi chỉ có thể nói, ngài hơi để mắt tới bản thân quá mức rồi đấy”
“Ha” Trương Thác đột nhiên nở nụ cười: “Tôi còn tưởng gia tộc Middlieton các người sẽ đóng vai hoa sen trăng với tôi cơ đấy, bây giờ xem ra người chống lưng cho các người còn mạnh hơn tôi nghĩ”
Trương Thác quay lại nhìn lướt qua một vòng, sau đó nói: “Xem ra hôm nay ông cũng không định giải quyết vấn đề cho tôi mà tính giải quyết tôi chứ gì?”
“Nghệ thuật ngôn ngữ bác đại tinh thâm. Giải quyết vấn đề hay giải quyết cậu đều như nhau thôi” Hermamn tự tin chống gậy đứng lên: “Các vị đại nhân của Hội Thần Ẩn, chuyện kế tiếp xin giao cho các ông”
Hermamn vừa dứt lời, Trương Thác không khỏi nở nụ cười. Đường Dực cau mày, mặc dù lúc đến đây, họ đã phỏng đoán chuyện lần này rất có khả năng dính líu tới Hội Thần Ẩn, nhưng khi sự thật xảy ra thì cậu ta bất bất ngờ.
Bảy người bước ra, người cầm đầu mặc áo choàng đỏ, đại biểu cho thân phận Kiểm Soát Sử. Hermann cười lớn: “Địa Ngục Quân Vương, gia tộc Middlieton của ta tung hoành châu Âu đã mấy trăm năm, không phải loại tiểu bối như cậu có thể tùy ý làm nhục. Một Hạ Hầu Nguyệt mà thôi, gia tộc Middlieton chúng ta muốn chém muốn giết chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.”
“Thú vị” Trương Thác nhếch môi: “Một Hội Thần Ẩn mà lại cho ông lòng tin lớn đến thế. Theo tôi được biết, hình như Hội Thần Ẩn không thể tùy ý nhúng tay vào sự tranh đấu giữa các thế lực ở thế tục cơ mà? Khi nào lại có thể chống lưng cho một thế lực ở thế tục?”
“Ha ha ha” Tiếng cười trầm thấp vang lên, Kiểm Soát Sử mặc áo choàng đỏ bước ra từ sau lưng Hermamn: “Hội Thần Ẩn bọn ta làm việc thế nào còn không tới lượt mi nghỉ ngờ”