Con Rể Quyền Quý

Chương 1929



Chương 1929:

Nếu không phải nơi này quá nguy hiểm thì không chừng sẽ trở thành nơi tham quan cũng nên.

Nhóm bảy người thấy cảnh tượng trong địa cung thì đưa mắt nhìn nhau. Họ đều không mặc đồ bảo hộ, trong mắt mỗi người tràn đây nặng nề.

“Sư huynh, hình dáng này trông quen quen” Lão nhị Thiên Toàn đeo trọng kiếm nói với Thiên Xu.

Thiên Xu gật đầu.

“Hình như là cấm chế phong ấn nào đó.” Lão tam Thiên Cơ nói. Sau lưng Thiên Cơ đeo hai thanh kiếm.

Bảy người này, vũ khí của mỗi người đều có điểm khác biệt.

Bốn người còn lại không khỏi gật đầu.

“Hình như tôi từng thấy trong một cuốn sách nào đó.”

“Là bí pháp nào đó, trong phút chốc không tài nào nhớ nổi”

Trương Thác cũng cảm thấy mất tự nhiên. Trương Thác không thể phát hiện điều gì từ những ngọn tháp cao này.

Anh chỉ cảm nhận được sự khó chịu, cảm giác bị đè nén, trong lòng dâng lên xúc động muốn phá hủy toàn bộ tháp cao này.

Trương Thác không ngừng hít sâu, kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, bước xuống thềm đá. Khi bước xuống bậc thang cuối cùng của địa cung, Bạch Bào Khách nói: “Bảy vị tiền bối, địa cung này rất lớn, theo dự tính thì hiện giờ mới thăm dò chưa được một phần mười. Sau trận động đất hôm nay, linh khí trong địa cung càng trở nên cuồng bạo”

Thiên Xu nhìn lướt qua ngọn tháp cao đẳng trước, sau đó nháy mắt với sáu sư đệ sư muội sau lưng mình. Thất Tinh Bắc Đẩu, bảy người lần lượt di chuyển tới bảy tòa tháp, mấy phút sau bảy người đồng thời đi ra, sau đó trình bày phát hiện của mình.

“Ngọn tháp này cách đây đã gần ngàn năm”

“Thân tháp có hơn mười loại cấm chế khác nhau, Đạo gia Pháp gia Mặc gia bao trùm tầng tầng lớp lớp”

“Chẳng qua thời gian phong ấn quá lâu, linh khí thiếu thốn nên cấm chế đã bị mất hiệu lực”

“Nếu không phải có người tụ linh ở bên trên thì e rằng ngọn tháp này còn có thể ẩn thế thêm trăm năm nữa”

“Tính sơ sơ thì có mấy trăm ngọn tháp ở đây, mỗi ngọn đều được khắc cấm chế tương đương”

“Rất khó tưởng tượng rốt cuộc muốn phong ấn thứ gì thì mới dùng cấm chế cỡ này”

“Vật đổi sao dời, thiên địa lúc nào cũng thay đổi, hành động của người thời xưa không phải là thứ mà chúng ta có thể phỏng đoán”

Trương Thác đứng đẳng sau lắng nghe đối thoại của bảy người, muốn rút ra kết luận từ những lời nói đó.

Tới tận bây giờ, Đạo gia vẫn cho người khác cảm giác thần bí. Trước kia có người từng kể rằng, anh ta đã từng hỏi đạo trưởng thế nào là tu tiên? Đạo trưởng nói phải tin vào khoa học, sau đó nhảy xuống bức tường cao mười mét, sải bước rời đi. Mặc dù chỉ là một câu chuyện ngắn, nhưng cũng đủ chứng minh địa vị của Đạo gia trong lòng mọi người.

Trương Thác biết rất rõ Cửu Cục là nơi như thế nào.

Những kẻ giả thần giả quỷ sẽ không có cách nào tồn tại ở đó.

Thất Tinh Bắc Đẩu thực sự là người có năng lực.

Mà nghe bảy người nói chuyện, Trương Thác bắt được từ khóa.

Phong ấn!

Dựa theo cách nói của người gác mộ thì địa cung này liên thông với mộ đế vương Tây Hạ, bên trong cất giấu một loại truyền thừa. Chẳng lế những ngọn tháp đó dùng để phong ấn truyền thừa?

Quá nhiều nghi hoặc bao phủ Trương Thác.