Chương 1941:
Chuyện hôm nay đối với ai đó má nói có lẽ là cú sốc mang tính hủy diệt trong cuộc đời, nhưng đối với Lâm Ngữ Lam và Trương Thác thì chỉ là một vụ việc nhỏ bé. Suốt cả ngày tết thiếu nhi, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đều ở trong trường mầm non chơi trò chơi với bọn nhỏ. Kể từ khi hai người nhận nuôi Thiên Linh, có lẽ đây là ngày mà gia đình ba người ở bên nhau lâu nhất. Còn Mễ Thanh thì đảm nhiệm thợ làm bánh cả ngày, hưởng thụ ánh mắt mong chờ của bọn nhỏ.
Đến khi sắc trời đã tối, hoạt động tết thiếu nhi hôm nay mới hoàn toàn kết thúc. Bọn nhỏ đã chơi cả ngày nên rất mệt mỏi, có đứa còn chưa ra khỏi trường mầm non đã ngủ thiếp đi trong lòng bố mẹ.
Bọn nhỏ ở viện phúc lợi ngoan ngoãn đi theo Tân Như và viện trưởng Thôi về nhà. Mặc dù Lâm Ngữ Lam và Trương Thác đã nhận nuôi Thiên Linh, nhưng cuộc sống của hai người có quá nhiều nhân tố không xác định, cho nên Thiên Linh vẫn sống ở viện phúc lợi. Đối với Thiên Linh, sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là cô bé đã có bố mẹ.
Trên đường ngồi xe về nhà, Mễ Thanh liên tục vung cổ tay.
Làm điểm tâm một buổi chiều đối với cô mà nói cũng là một loại vận động tiêu hao không ít.
Khi xe chạy vào khu biệt thự, Mễ Thanh nhìn ra bên ngoài, nghỉ hoặc hỏi: “Ủa? Mấy người kia đóng phim à? Quần áo đẹp phết đấy chứ”
Trương Thác cũng thấy ngay tại cổng chính của khu biệt thự, bảy người mặc áo dài đứng đó, nhìn chằm chằm chiếc xe của mình. Bảy người này chính là Thất Tinh Bắc Đẩu.
Trương Thác đạp thắng phanh xe lại: “Vợ, anh có việc cần xử lý, em đưa Mẽ Thanh về trước đi” Dứt lời, Trương Thác không cho Lâm Ngữ Lam cơ hội hỏi thăm thì đã mở cửa xe bước xuống, đi về phía bảy người kia.
Thấy Trương Thác xuống xe, bảy người đều lộ vẻ tức giận. Khi Trương Thác tới gần bảy người, Thiên Xu hừ lạnh: “Địa Ngục Quân Vương tiếng tăm lừng lẫy, cậu phô trương thật đấy, còn đòi chúng tôi phải đích thân tới đây”
Trương Thác trợn trắng mắt: “Mấy người không mờ mà tới, liên quan gì tới tôi mà kêu phô trương?”
“Tiểu bối, cậu đừng có ở đó mà múa mép khua môi” Thiên Toàn tiến lên một bước: “Cậu kêu chúng tôi chờ cậu ở ngoại ô, nhưng cả ngày cậu không xuất hiện, chẳng lẽ là đang đùa với chúng tôi?”
“Đùa?” Trương Thác nhìn chằm chằm Thiên Toàn: “Các người kêu tôi công khai xin lỗi các người, lại chịu một chưởng của ông, hình như các người đùa với tôi trước mà?”
“Tiểu bối, cậu thật càn rỡ!” Thiên Cơ quát lớn.
Tôi thấy ông càn rỡ mới đúng!” Trương Thác cũng quát lên: “Một đám chỉ biết to mồm khoác loác. Muốn tôi công khai nhận lỗi với các ông hả? Về nhà hỏi thăm anh lớn của Cửu Cục các người xem ông ta có biết chuyện này không rồi hãng tới đây răn dạy tôi! Bảy lão già các người dựa vào đâu mà dám làm thế? Chỉ bằng các người sẽ xuống mồ sớm hơn tôi hả?”
“Thằng nhóc miệng lưỡi sắc bé!” Ngọc Hành, nữ tính duy nhất trong bảy người lên tiếng: “Cậu chẳng qua chỉ là tiểu bối mà không phân biệt lễ phép tôn ti, cậu cũng dám ăn nói kiểu đó với sư phụ của cậu hả?”
“Ha, sư phụ của tôi?” Trương Thác khinh miệt: “Bảy người các ông rốt cuộc mặt dày cỡ nào mà cũng xứng mở mồm so sánh với sư phụ của tôi?”
Lời nói của Trương Thác khiến sắc mặt của Thất Tinh Bắc Đẩu khó coi như nuốt phải ruồi bọ.
“Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ biết to mồm nói khoác!” Thiên Xu đặt tay sau lưng, làm bộ muốn rút kiếm.
Trương Thác thờ ơ huýt sáo: “Sao? Muốn đánh nhau với tôi hả? Tôi bảo đảm ông dám ra tay ở đây, tôi sẽ không chống cự đâu” Trương Thác vừa nói vừa nhìn đám đông lui tới chung quanh.
Thiên Xu chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, muốn giải tỏa mà không biết giải tỏa ở đâu. Trương Thác ngoáy lỗ tai: “Tôi bảo này, bảy lão già mấy người đều đặt một chân vào quan tài rồi, hôm nay đừng tới đây tự chọc giận mình chứ”
Ngọc Hành lạnh lùng nói: “Họ Trương, dù gí cậu cũng đảo chủ đảo Quang Minh, chỉ biết kêu gào thôi hả?”
“Xí” Trương Thác bĩu môi: “Bảy lão già các người tới tìm tôi chẳng phải là muốn đánh nhau sao? Được thôi! Ở đây quá đông người, chờ nửa đêm chúng ta hẹn nhau ra ngoại ô, xem tôi có đánh bảy người vãi cả ra hay không!”