Con Rể Quyền Quý

Chương 1964



Chương 1964:

“Biết nói sao đây nhỉ” Ma Y gỡ đấu lạp xuống, cầm trong tay phủi bụi. Lần đầu tiên Trương Thác thấy Ma Y tháo đấu lạp ra, trên đỉnh đầu Ma Y có một khu vực không có tóc, bởi vì nơi đó có vết sẹo dữ tợn vô cùng.

“Sao vậy? Kinh ngạc lắm hả?” Ma Y nở nụ cười với Trương Thác, sau đó lại đội đấu lạp lên: “Vết sẹo trên đầu tôi chính là người của bộ đó để lại. Hồi đó tôi còn trẻ, làm việc lỗ mãng, chỉ vì nhìn người thuộc bộ đó bằng ánh mắt là lạ nên họ đã ra tay. Nếu không phải lúc đó đại nhân ra tay cứu tôi thì mấy chục năm trước, tôi đã chôn xác trong biển khơi nơi này. Về sau cứ đến đại hội phương đông, chỉ cần thấy họ tôi đều né tránh”

Ma Y càng nói vậy càng khiến Trương Thác tò mò hỏn.

“Cậu từng nghe nói tới Amaterasu trong thần thoại Nhật Bản chưa?”

“Rồi” Trương Thác gật đầu.

“Người của bộ đó tín ngưỡng Amaterasu. Amaterasu là vị thần trung tính, cho nên người của bộ đó cũng đều là trung tính”

“Cái quái gì vậy?!” Trương Thác lập tức trợn tròn mắt.

Tất cả đều là trung tính, chẳng trách Ma Y lại bảo đám người đó là biến thái. Bởi vì tín ngưỡng mà thay đổi giới tính của mình thành bất nam bất nữ, đây không phải là tín ngưỡng đơn thuần nữa, mà rõ ràng là có vấn đề tâm lý!

Ma Y cười nói: “Chính vì nguyên nhân này nên tâm lý của họ rất dễ dàng bị kích thích. Nếu nhìn họ bằng ánh mắt khác thường thì họ chắc chắn sẽ cho rằng cậu đang châm chọc tín ngưỡng của họ, sẽ rút đao nhằm vào cậu. Họ ruồng bỏ đại đa số dục vọng, đuổi theo bước chân của Amaterasu, dồn hết tinh lực vào việc tăng cường thực lực, cho nên thực lực của họ đều rất mạnh. Ý tôi không phải là một người mạnh, mà tổng thể họ đều rất mạnh. Cho nên cậu không cần cố ý quan tâm tới người của bộ này, nhưng tốt nhất là đừng dây vào họ”

“Đã hiểu” Trương Thác gật đầu, ghi nhớ kỹ lời nói của Ma Y. Những gì Ma Y nói với anh đều là kinh nghiệm xương máu, Trương Thác không cho răng mình có thể mạnh đến mức làm lơ tất cả các thế lực.

“Đi thôi” Ma Y võ vai Trương Thác: “Hai ta đi dựng nhà tranh. Đảo Bồng Lai này dù gì cũng nổi tiếng trong thần thoại Đông Hòa, đa số mọi người cả đời cũng không thể tới một lần.

Lần đầu tiên cậu tới dây thì nên nhìn ngắm chung quanh đi.

Mặc dù tôi đã ngắm mấy lần rồi mà vẫn không thấy gì đặc biệt, nhưng nơi đã tồn tại truyền thuyết thì chắc chắn phải có thứ gì đói”

Đêm dài, mặt trăng in bóng trên mặt biển.

Trần Thiên Hào ngồi trên ngọn cây. Vâng trăng tròn như sắp hòa thành một thể với mặt biển, cứ như chỉ cần vươn tay sẽ chạm tới.

Tổng bộ của Cửu Cục ở thủ đô nằm ở căn cứ bí mật dưới lòng đất này, có một đạo trường tràn ngập phong cách của Đạo gia. Ở nơi đây có đạo đồng cầm phất trần điểm nhang, sâu bên trong đàn tràng đang cúng Tam Thanh. Bên dưới Tam Thanh là bảy tấm bồ đoàn, bảy người đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn.

“Sư phụ, có thư gửi tới” Một người đàn ông trung niên mặc đạo bào bước tới, đặt một lá thư dài xuống đất.

Thiên Xu ngồi đằng trước phất tay. Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Thiên Xu nhẹ nhàng vung tay lên, lá thư dài trên mặt đất bay lên cao, rơi vào trong tay Thiên Xu.

Khi đã luyện khí tới cảnh giới nhất định thì thủ đoạn cách không thủ vật cao siêu trong mắt người thường đã trở nên vô cùng đơn giản.

Thiên Xu mở lá thư nhìn lướt qua, sau đó hừ lạnh một tiếng. Thiên Toàn mở mắt ra: “Sư huynh, có tin tức của tên nghiệt súc kia hả?”

Thiên Xu gật đầu, khép lá thư lại, thản nhiên nói: “Đảo Bồng Lai phương đông, Hội Thần Ẩn đông phương”