Chương 1988:
Triệu Chính Khải ôm ván lướt sóng màu hồng đi tới trước mặt Trương Thác, nói: “Cậu nhóc, đã lâu không gặp. Còn nhớ lần trước gặp cậu, cậu mới cao từng này mà thôi” Triệu Chính Khải vừa nói vừa xòe tay đặt ngang trên ngực mình.
Trương Thác bĩu môi không trả lời. Anh đã từng gặp Triệu Chính Khải, hồi đó lão Lục còn sống, Triệu Chính Khải tới đó để gặp lão Lục.
“Triệu Chính Khải, đừng lắm lời nữa” Sài Vạn Hoành nói: “Nếu cậu đã ra mặt thì có nên đưa ra phương án giải quyết chuyện này không hả?”
“Dĩ nhiên rồi” Triệu Chính Khải gật đầu: “Chẳng qua phương án giải quyết cụ thể thế nào thì còn phải xem Trương Thác, coi thử cậu ấy muốn giải quyết kiểu gì.”
Mọi người đưa mắt nhìn Trương Thác. Trương Thác phủi ghế, lại tiếp tục ngồi với tư thế như trùm thổ phỉ: “Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, bảy lão già này bảo khai chiến thì cứ khai chiến đi. Nếu họ không muốn rút kiếm trước thì nhát kiếm này!” Trương Thác giơ tay lên cao, ảo ảnh cự kiếm chậm rãi ngưng tụ trong tay Trương Thác, sau đó biến thành màu tím, bắt đầu ngưng thực.
Nhìn thanh cự kiếm màu tím ngưng tụ trên đầu Trương Thác, người phụ trách của nhà họ Tiết và người nhà họ Kim đều căng thẳng. Họ cảm nhận được khí tức khiến mình run sợ từ thanh cự kiếm màu tím này.
Cự kiếm màu tím trở nên ngưng thực. Cánh tay giơ lên cao của Trương Thác đột nhiên chém xuống.
“Mộ Cự kiếm màu tím đột nhiên chém xuống, dòng khí sắc bén như muốn chém đứt đôi hòn đảo này. Triệu Chính Khải ngẩng đầu, cau mày nhìn thanh kiếm màu tím chém xuống. Khi kiếm quang sắp đánh trúng Triệu Chính Khải, cánh tay đang ôm ván lướt sóng của Triệu Chính Khải vung lên.
Kiếm này, tôi đánh trước!”
“Bùng!” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
Dòng khí vô hình thổi quét chung quanh. Thành viên của Hội Thần Ẩn nhất thời bị hất văng ra ngoài, chỉ có những cường giả sắp tiếp cận Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ như Honda Takuya mới có thể đứng yên, cho dù là Ngưng Khí Cảnh trung kỳ cũng không thể khống chế thân thể, bị văng ra mấy vòng mới có thể giữ thăng bằng.
Sau khi ổn định, mọi người đều nhìn Trương Thác. Kể từ ngày Miyamoto Zouji thách đấu, đã có người phân tích phỏng đoán thực lực của Trương Thác. Bây giờ họ đã được thấy Trương Thác chính thức ra tay, không ngờ lại là so chiêu với anh lớn của Cửu Cục. Chỉ riêng dư uy từ chiêu thức này đã đủ để khiến cao thủ Ngưng Khí Cảnh trung kỳ đỉnh phong khó có thể thừa nhận.
Cậu ta thực sự chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi thôi sao?
Sau khi phá một kiếm của Trương Thác, Triệu Chính Khải nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Trương Thác, Cửu Cục chúng tôi không muốn làm kẻ địch với cậu, cậu sống ở Đông Hòa, chúng ta nên là đồng minh. Trận chiến này, Cửu Cục chúng tôi không nhận.”
Câu nói của Triệu Chính Khải đã đại biểu cho lập trường của ông ta, đồng thời cũng chứng minh một vấn đề, Cửu Cục sợ chiến tranh!
Trương Thác hừ lạnh: “Không chiến cũng được. Tôi muốn bảy người gọi là Thất Tinh Bắc Đẩu này quỳ xuống xin lỗi sư phụ của tôi!”
Quỳ? Bảy người Thiên Xu sắc mặt tái nhợt. Đạt đến trình độ của họ, theo đuổi vật chất đã không còn quan trọng, thứ mà họ càng để ý là thể diện, không thì cũng sẽ không vì thua Trương Thác một chiêu ở địa cung mà đòi gây sự với Trương Thác. Bây giờ lại bắt họ quỳ trước mặt bao người thế này còn khó chịu hơn là giết họ.
Thiên Xu cắn răng: “Cậu đừng hòng!”
“Quỳ xuống!” Triệu Chính Khải quát lớn: “Thiên Xu, cậu cũng coi như là thành viên lâu năm của Cửu Cục, so với Cửu Cục, thể diện cá nhân có là gì? Nếu Trương Thác kêu cậu quỳ thì cậu cứ quỳ đi! Chuyện sỉ nhục Lục Tiên vốn là lỗi của các cậu, nhận lỗi thì có gì mà không được?”
“Tôi.”
“Đồ cố chấp ngu muội!” Sài Vạn Hoành bỗng hét lên, thân hình chợt lóe lên, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Thiên Xu, chỉ tay vào khuỷu gối của Thiên Xu: “Quy!”