Chương 2009:
Một trận tiếng bước chân yếu ớt truyền vào tai Trương Thác, tiếng bước chân nhỏ đến mức người thường nhất định không thể nghe được. Nhưng đối với Trương Thác mà nói thì như vậy đã đủ rồi, anh biết là Tắc Kè Hoa đã tới.
Nữa đêm là thời gian tinh thần con người ta mệt mỏi nhất, đồng thời cũng là thời gian thả lỏng nhất. Khi đi vào đây Trường Thác đã trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra an ninh, nhưng bây giờ lại bị Tắc Kè Hoa vòng qua một cách dễ dàng.
Tân suất của tiếng bước chân mỏng manh này cũng không nhanh.
Trương Thác thông thả nâng bước chân, từ từ đi đến tận cửa. Anh căn bản không nghĩ đến việc mở cửa hay cửa sổ để trốn đi. Thân là cao thủ của cảnh giới Ngưng Khí, Trương Thác rất rõ sức mạnh của cảnh giới Ngưng Khí có bao nhiêu đáng sợ, chỉ sợ trong nháy mắt khi mình kéo then cửa xuống thì Tắc Kè Hoa đã có thể nhận thấy được, hơn nữa sẽ lao đến với tốc độ nhanh nhất có thể. Như vậy thì một trận chiến rượt đuổi sẽ diễn ra, và hiển nhiên Trương Thác sẽ không có một chút lợi thế nào trong cuộc chiến rượt đuổi như vậy.
Nếu nấp ở sau cửa, đầu tiên có thể ứng phó với sự cố bất ngờ. Dù sao thì bây giờ anh cũng đang ở trong tối, lấy bất biến ứng vạn biến mới là phương pháp tốt nhất. Nếu lúc Tắc Kè Hoa tiến vào, anh có thể tìm được cơ hội để giáng cho anh ta một đòn nghiêm trọng thì không còn gì tốt hơn.
Trương Thác từ từ lấy thanh Đoạn Kiếm ra, với tốc độ của thanh Đoạn Kiếm này thì khi một kiếm giáng xuống, dù Tắc Kè Hoa có phản ứng nhanh đến đâu thì cũng sẽ mất nửa cái mạng. Như vậy thì trận chiến tiếp theo Trương Thác cũng không nhất thiết phải sợ hai người bọn họ. Một tên Báo Săn đã bị Trương Thác nắm được nhịp độ tấn công, một tên Tắc Kè Hoa bị thương, có thể đánh thắng được Trương Thác hay không thì thật là khó nói.
Tiếng bước chân rất nhỏ kia dần dần đến gần căn phòng nơi Trương Thác đang ở.
Trương Thác nín thở tập trung tư tưởng, nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa trước mặt, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trương Thác thấy rõ nắm cửa hơi hơi ấn xuống, đồng thời Trương Thác bên này cũng thong thả nâng cánh tay lên, thời điểm cửa vừa mở ra trong nháy mắt cũng là lúc Trương Thác xuất chiêu.
Tay năm cửa bị ấn xuống một nửa thì trong đôi mắt của Trương Thác hiện ra một tia sát khí. Khi Trương Thác chuẩn bị ra tay thì tay năm cửa đang ấn xuống đột nhiên lại bật trở lại.
Ngoài cửa, một giọng nói rất nhỏ vang lên.
“Sao anh lại tới đây? Không phải anh đang kiểm tra ở dưới boong tàu sao?”
“Dưới boong tàu không có mùi của thằng nhóc kia, thằng nhóc kia nhật định là đang ở chỗ này. Mùi của nó lưu lại rất nặng, thằng nhóc này thật sự rất nham hiểm, hai chúng ta cùng nhau lên, hành động cẩn thận một chút”
“Được”
Giọng nói của Tắc Kè Hoa và Báo Săn vang lên một cách riêng biệt.
Trong lòng Trương Thác chùng xuống, Báo Săn và Tắc Kè Hoa đã gặp nhau, lần này anh muốn ra tay đã không còn đơn giản như vậy. Nhìn thấy tay nắm cửa của phòng mình lại ấn xuống lần nữa, một khi cánh cửa này mở ra, thì tiến vào sẽ là hai người Tắc Kè Hoa và Báo Săn.
Nghĩ vậy, trong lòng Trương Thác cảm thấy không được, nếu đã không có cách nào để trốn ở đây, vậy thì không né tránh nữa.
Trước khi tay nắm cửa ở trước mặt hoàn toàn bị đè xuống thì Trương Thác dẫn đầu ấn tay nắm cửa xuống, sau đó bỗng nhiên dùng sức rồi mở cửa ra.
Ngoài cửa, Tắc Kè Hoa và Báo Săn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn khi Trương Thác chạm vào tay nắm cửa từ bên trong, lập tức có phản ứng. Trong nháy mắt khi cửa mở ra, hai người nhìn thấy Trương Thác, không ai lên tiếng, trong mắt hiện lên sát khí, lập tức ra tay.
Cùng lúc đó, ngón tay của Trương Thác búng ra, một luồng khí đánh tới, Tắc Kè Hoa và Báo Săn theo bản năng bày ra tư thế né tránh.