Con Rể Quyền Quý

Chương 208



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phó Nhạc Nhạc cũng chế nhạo: “Thu Vũ, cậu hẳn là sẽ không ngây thơ như vậy chứ? Cậu nghĩ đây là trường học à? Cậu nghĩ rằng ở đây có một bữa trưa bốn tệ à? Bây giờ một tô mì cũng đã có giá mười sáu tệ rồi! Nhìn rõ thực tế đi, tiền là thứ quan trọng nhất trên đời này.

Xem Ngô Quân kìa, ở trường học cậu ta kiêu ngạo đến mức nào?
Bây giờ thì sao? Chỉ cân tôi đưa tiên cho cậu ta, bảo cậu ta làm gì thì cậu ta làm đấy!”
Phó Nhạc Nhạc lấy trong túi ra một xấp tiền giấy, một xấp ngàn tệ, cô ta ném trước mặt Ngô Quân: “Nào, quỳ xuống nói anh yêu em, đây tất cả đều là của cậu.”

“Nhạc Nhạc, anh yêu em.” Ngô Quân khuyu gối lần nữa quỳ xuống.
“Cậu không được quỳ!” Thu Vũ gầm lên, nắm lấy cánh tay của Ngô Quân, nước mắt cô ấy chảy dài.
Việc quỳ gối của Ngô Quân không chỉ làm mất đi nhân phẩm của cậu ta, mà còn làm tan vỡ ảo tưởng của Thu Vũ về cái xã hội tươi đẹp này.
“Cút đi!” Ngô Quân đẩy Thu Vũ ra, lực mạnh làm Thu Vũ lùi lại nhiều bước, nếu không có Trương Thác hỗ trợ, Thu Vũ sẽ trực tiếp ngã xuống.
Ngô Quân quỳ xuống trước mặt Phó Nhạc Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ nịnh hót.
“Ha hail” Phó Nhạc Nhạc bật cười vài tiếng: “Đúng là một con chó ngoan ngoãn, được rồi, tôi sẽ cho cậu tất cả những thứ này!
Phó Nhạc Nhạc ném hết xấp tiền trong tay lên không trung, làm tiền vương vãi khắp mặt đất, Ngô Quân quỳ trên mặt đất nhanh chóng nhặt từng tờ một.
Trương Thác nhìn bộ dạng của Phó Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, người phụ nữ này trong lòng đã có chút méo mó.
Thu Vũ nhìn thấy Ngô Quân quỳ trên mặt đất, nhặt từng tờ tiền một, khiến nước mắt cô ấy không ngừng chảy ra.
“Em gái, sao em lại khóc? Nhìn thứ rác rưởi này, có gì đáng để khóc?” Bao Thiểm nhìn Thu Vũ, bộ dáng khóc như hoa lê đái vũ, khiến Bao Thiểm hận không thể ngay lập tức ôm mỹ nhân vào lòng, anh ta bước lên trước vài bước, đi tới trước mặt Thu Vũ: “Nào, để anh nhìn em một chút.”
Nói xong, Bao Thiểm đưa tay ra chạm vào mặt Thu Vũ.
“Đừng chạm vào tôi!” Thu Vũ cầm túi đập vào bàn tay đang đưa về phía mình, la lên.


Thu Vũ nhìn những người trước mặt này, cô ấy thật sự không ngờ rằng mọi người đều thay đổi và trở nên thực dụng như vậy!
Trương Thác thở dài, trên đời này không phải ai cũng thực dụng như vậy, đáng trách chỉ có thể trách Thu Vũ xui xẻo, bạn học đại học vốn xuất thân nhà nghèo, vừa hay.

Nguồn mong cả nhà thông cảm cho sai sót 4 chương trước chưa hiệu đính tên nhân vật, nguồn đã sữa lại.
đổi vận thành phượng hoàng bay lên cành cao, buộc mọi người xung quanh cô ta đều trở nên thực dụng.
“Thu Vũ, đến đây xin lỗi anh Bao Thiểm ngay.

Không có chuyện gì hết, anh Bao Thiểm nếu vui vẻ sẽ đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon, mua cho cậu quần áo đẹp, còn hơn phải mặc một bộ đồ rẻ tiền như vậy.” Phó Nhạc Nhạc rất kiêu ngạo.
Khi cô ta nói, cảm giác như bản thân cô ta là nhất vậy.
Trương Thác vỗ vỗ vai Thu Vũ: “Được rồi nha đầu, đi thôi, ở đây cũng vô nghĩa.”
“Đi? Ai có thể đi!” Bao Thiểm đứng ở trước mặt Trương Thác: “Cô gái này vừa mới chạm vào tay của tôi.


Hoặc là cho tôi sờ lại, hoặc là xin lỗi tôi, nếu không thì có ngon rời khỏi thử đi!”
“Tôi… Tôi đụng vào anh khi nào, anh không biết xấu hồ!”
Thu Vũ nhìn chằm chằm Bao Thiểm, tức giận nói.
“Sao không? Vừa rồi em có tình chạm vào tay anh.

Mọi người đều đã nhìn thấy rồi.

Bây giờ là lúc để anh chạm lại.” Bao Thiểm xoa xoa tay định nắm lấy Thu Vũ với vẻ mặt vui sướng..