Chương 2106:
Quản lý tiền sảnh lắc đầu: “Xưa nay chưa từng xảy ra chuyện thế này, anh Trương, tôi sẽ lập tức đi giải quyết”
“Ừm” Trương Thác gật đầu, nói: “Đừng ảnh hưởng đến các thực khách khác”
“Tôi hiểu rồi” Quản lý tiền sảnh đáp xong, bước nhanh về phía bàn mà anh Mập đang ngồi.
Trương Thác cũng đứng dậy, chuẩn bị đi về.
Tiếng nói của anh Mập rất truyền tới nhanh chóng: “Ai ai ai, các anh làm gì đấy, đừng kéo tôi, tôi nói tôi không ăn uống chùa mà, đợi tôi tìm được tiên liên, anh ta sẽ thanh toán cho tôi, tôi không lừa các anh đâu!”
Trương Thác đã bước một chân ra khỏi cửa chính khách sạn lại đột nhiên dừng bước, bất thình lình quay người lại nhìn.
Anh Mập víu chặt lấy bàn ăn, một đôi mắt nhỏ híp nhìn chăm chằm món ngon trên bàn liên tục tỏa ánh sáng, hô: “Đừng kéo tôi đi mà, tôi chỉ còn mấy miếng nữa thôi là ăn no rồi, để cho tôi ăn xong đi!”
Sắc mặt anh Mập đỏ lên, cầm một miếng bánh ngọt cố gắng nhét vào trong miệng mình.
Trương Thác nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn chăm chằm tên Mập này, anh rất cẩn thận, vào thời điểm hiện tại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, còn hô to tiên liên ngay trước mặt mình, đây là trùng hợp?
Khi anh Mập nhét miếng bánh ngọt trong tay vào miệng rồi, anh ta lập tức nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó mặc cho quản lý tiền sảnh dẫn người ném anh ta ra ngoài cửa khách sạn.
Trương Thác trơ mắt nhìn anh Mập bị ném ra ngoài ở ngay bên cạnh mình, anh ngăn cản quản lý tiền sảnh đang chuẩn bị báo cáo.
“Việc này để tôi xử lý”
“Tôi hiểu rồi thưa anh Trương” Quản lý tiền sảnh khom người.
Trương Thác nhìn anh Mập hài lòng bò dậy từ dưới đất, võ bụi đất trên người đi, sau đó lanh lợi đi về phương hướng khác, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn về phía mình.
Trương Thác suy tư một phen, sau đó yên lặng đi theo.
Dọc theo con đường này, anh Mập hầu như không có mục đích gì, anh ta cứ đi mấy bước lại quan sát bốn phía một lần.
Trương Thác đi theo anh Mập cả một buổi chiều, phát hiện tên Mập này tựa như một con ruồi không đầu, đi tán loạn khắp nơi, cũng không biết anh ta muốn làm gì.
“Kỳ lạ thật:’ Anh Mập đứng trên quảng trường trung tâm thành phố Châu Xuyên, cầm một chiếc la bàn trong tay, anh ta nhìn chằm chằm la bàn trong tay mình, lẩm bẩm nói: “Tiên liên nên ở đây chứ, sao cứ thay đổi vị trí mãi vậy? Thật là kỳ lạ”
Anh Mập quơ quơ đầu, vuốt cái bụng tròn trịa của mình, nói thâm: “Haiz, lại đói bụng nữa, lần này nên ăn nhà ai đây?”
Anh Mập nhìn xung quanh, khi thấy một biển quảng cáo to lớn, anh ta nở nụ cười bỉ ổi.
Trương Thác nhìn theo tâm mắt của anh Mập, ba chữ to “Phong Nhã Club” xuất hiện trong mắt Trương Thác, khách sạn này thuộc về nhà họ Chu, lúc ấy Trương Thác còn giải quyết khá nhiều vấn đề ở chỗ này.
Trương Thác cũng không đi vào Phong Nhã Club cùng với anh Mập, anh đưa mắt nhìn anh Mập đi vào, đợi bên ngoài Phong Nhã Club khoảng một tiếng rưỡi sau, Trương Thác nghe thấy vài tiếng kêu hùng hổ, sau đó anh Mập bị người ta ném ra.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ của anh Mập rõ ràng là ăn no nữa rồi.
Trương Thác đi vào trong Phong Nhã Club, nhìn quản lý tiền sảnh của Phong Nhã Club nổi giận đùng đùng, đưa chút tiền sang bên đấy: “Xin lỗi, người anh em này của tôi không hiểu chuyện, gây phiền phức cho các vị rồi, đầu óc anh ta có vấn đề, vừa nãy anh ta có nói gì nữa không?”
Quản lý tiền sảnh của Phong Nhã Club thấy Trương Thác đưa tiền, cơn giận mới giảm bớt rất nhiều, nhận tiền rồi nói: “Tôi bảo này anh bạn, anh phải trông coi người anh em này của anh đi, cứ luôn miệng nói cái gì mà mộ tổ nhà mình bị bới, còn nói muốn chúng tôi giúp anh ta tìm tiên liên gì đấy, cẩn thận hôm nào bị xem như bệnh tâm thần rồi bắt giam đấy!”