Chương 2120:
“Con thấy anh ta là bành trướng!” Hạ Hòa Mi tức giận nói: “Tên họ Trương này bành trướng đến cực hạn, thật sự nghĩ rằng Nhất Lâm anh ta cái gì cũng không thiếu sao? Có suy nghĩ của anh ta như vậy, Nhất Lâm sớm muộn gì cũng đóng cửa! Chúng ta cũng không cần phải hợp tác với bọn họI”
Tổng giám đốc Hạ thở dài: “Nhưng đối với Hạ Ngọc Mỹ chúng ta bây giờ, đối tác hợp tác tốt nhất chính là Nhất Lâm, Hòa Mi, con phải nhớ kỹ, làm thương nhân, nhất định không được hành động theo tình cảm, lợi ích mới là quan trọng nhất, con phải biết rằng dưới tay con có mấy nghìn nhân viên đi theo con kiếm sống, bọn họ lựa chọn Hạ Ngọc Mỹ chính là một sự tín nhiệm đối với chúng ta, chúng ta không thể để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến quyết định của mình”
“Con mặc kệ” Hạ Hòa Mi khoanh tay trước ngực: “Tuyệt đối không thể để cho tên họ Trương này đắc ý như thế, không phải anh ta thích sĩ diện sao? Vậy thì để anh ta sắp xếp là được rồi! Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta lo lắng, tài xế, lái xe!”
Hạ Hòa Mi nói xong, vùi mình trên ghế ngồi, một tiếng cũng không nói.
Trên mặt tổng giám đốc Hạ lộ vẻ bất đắc dĩ, ông biết đứa con gái này của mình, bình thường đã quen thuận buồm xuôi gió, hiện tại gặp phải một chút cản trở, hơn nữa đây còn là bạn cùng lứa tuổi, trong lòng liền lộ vẻ không vui.
Tổng giám đốc Hạ cũng không nói gì thêm nữa, ông rất rõ ràng là một người trưởng thành thì nhất định phải trải qua quá trình, tổng giám đốc Trương vừa rồi có thể biểu hiện lão luyện như vậy, thành công tỉ lệ thuận với những thua thiệt và oan ức mà anh ta từng chịu.
Trong Nhất Lâm.
Toàn Cảnh Thiên đuổi theo sau Trương Thác: “Anh, đây chính là 4500 tỷ đó, cho không anh để xây phòng anh cũng không muốn? Xây một căn phòng tốt, bên trong nhất định sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp, còn có rất nhiều đồ ăn!”
Toàn Cảnh Thiên vừa nói vừa chảy nước miếng.
Trương Thác không thèm để ý Toàn Cảnh Thiên, trở lại phòng làm việc, tiếp tục xử lý chuyện trong tay, Lâm Ngữ Lam vừa đi là đi đâu như vậy, Nhất Lâm còn lại rất nhiều chuyện đợi Trương Thác ra quyết sách.
Bận rộn đến giờ tan tâm, Trương Thác cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ công việc.
Ngồi trước bàn làm việc duỗi người, Trương Thác sắp xếp lại văn kiện trên bàn.
Có người gõ cửa phòng làm việc, thư ký Lý đi đến, cầm một phong thư mời trong tay.
“Ngài Trương, tối nay có một buổi đấu giá từ thiện nhằm vào viện mồ côi Khai Xuân, ban đầu tổng giám đốc Lâm sẽ tham dự, có điều bây giờ chỉ có thể để ngài đi” Thư ký Lý đặt thư mời lên bàn làm việc trước mặt Trương Thác.
Trương Thác gật đầu: “Được rồi”
Nếu là có liên quan tới viện mồ côi Khai Xuân, Trương Thác không lý nào không đi ủng hộ.
“Ngài Trương, không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước.”
“Cô đi đi”
Chờ sau khi thư ký Lý rời khỏi phòng làm việc, Toàn Cảnh Thiên từ trên ghế sa lon bên cạnh ôm bụng đi tới, dáng vẻ đáng thương nhìn Trương Thác: “Anh, không phải chúng ta nên đi ăn cơm sao?”
Trương Thác vỗ trán một cái, cầm thư mời trong tay đưa cho Toàn Cảnh Thiên: “Cầm cái này, dựa theo địa chỉ phía trên, ăn đủ cơm còn miễn phí”
“Thực sự?” Hai mắt Toàn Cảnh Thiên tỏa sáng, một tay đoạt lấy thư mời từ trong tay Trương Thác, sau đó đặt trước mũi mình cố sức hít sâu một hơi giống như món ăn trân quý mỹ vị.
“Không đúng!” Sắc mặt Toàn Cảnh Thiên đột nhiên thay đổi: “Anh, tờ giấy này có vấn đề!”
“Vấn đề?” Trương Thác nghỉ hoặc, thư mời này là thư ký Lý đưa cho mình, có thể có vấn đề gì.
“Ừ” Vẻ mặt Toàn Cảnh Thiên trịnh trọng gật đầu: “Anh, tôi từ trên tờ giấy này ngửi thấy mùi hương của mộ tổ tiên nhà tôi!”