Chương 2170: Mong cả nhà thông cảm nội dung bị sai nhé! Mình sẽ làm lại sửa chữa lại nhé! Mong cả nhà thông cảm nhé!
Gian phòng Sở Trang Nguyên chuẩn bị cho hai người họ nhìn từ bên ngoài như một hang động, vào trong liền phát hiện có hai phòng ngủ một phòng khách, hơn nữa phòng rất rộng, phòng của mỗi người đều có một thừng gõ, bên trong đã có sẵn nước nóng.
Toàn Cảnh Thiên cởi ngay quần tại chỗ, trực tiếp nhảy vào trong thùng gỗ, nước bắn tung tóe.
“Anh, có muốn cùng nhau chơi đùa không?”
Trương Thác hít một hơi sâu: “Toàn Cảnh Thiên, từ hôm nay trở đi, tôi là anh của cậu! Cậu chỉ là một đứa em trail”
Nửa giờ sau, hai người Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên xuất hiện ở cửa động.
Sở Đồng Ngọc đã chờ sẵn ở đây.
“Hai anh làm xong đánh giá tiềm lực thì có thể đi nghỉ ngơi, bây giờ còn phải làm phiền hai anh một chút” Sở Đồng Ngọc mỉm cười, lúc cô nhóc này cười, thật sự khiến người ta như cảm nhận được gió xuân vậy.
Toàn Cảnh Thiên lộ vẻ mặt heo trừng mắt nhìn Sở Đồng Ngọc: “Không phiền, không phiền”
Trương Thác bình thường nói: “Sở cô nương, mời dẫn đường”
Vẻ mặt Sở Đồng Ngọc thoáng buồn sau đó quay người dẫn đường.
Trên đường đi, Sở Đồng Ngọc đột nhiên nói: “Trương đại ca, về việc ở bên ngoài hôm nay…”
“Ha ha, Sở cô nương không cần nói nhiều.” Trương Thác mỉm cười: “Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng, Sở cô nương lúc đó lựa chọn rời đi, cũng là việc chính xác.”
“Không phải.” Sở Đồng Ngọc vội vàng giải thích: “Tôi không muốn đi, nhưng sư huynh Lục Minh nói với tôi rằng bố sắp tới, huynh ấy nói mang tôi đi có thể kéo dài thời gian, tôi cho rằng là thật nên mới…”
“Chính xác” Trương Thác gật đầu: “Sở cô nương quả thật là đã dẫn rời đi hai đối thủ vì chúng tôi, nếu không cho dù đàn yêu sói tới thì chúng tôi cũng không thể chạy thoát khỏi bốn tên đó.”
Trương Thác thế nào mà nhìn không ra cái cớ khập khiễng này chứ, có điều anh cũng không có ý vạch trần.
Trương Thác quan sát xung quanh một chút, con đường trong lòng đất này không có nguồn sáng, nhưng lại cũng cho anh một tầm nhìn không tồi, không phải là những thứ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng tới †ầm nhìn.
Sau nhiều lần quan sát, Trương Thác rút ra được kết luận, con đường trong lòng đất này có rất nhiều những đồ phế thải giống như vụ thủy tinh, được khảm trong thạch bích, Trương Thác cũng rõ ràng nên anh không quá bất ngờ, dù sao cũng đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, giới Thần Ẩn này mặc dù nhìn bề ngoài thì rất giống cổ đại nhưng Trương Thác cũng không ngạc nhiên khi trong phòng có hai cái bồn cầu tự hoại.
Không gian trong địa huyệt này rất lớn, Sở Đồng Ngọc dẫn hai người Trương Thác đi hơn mười phút mới tới nơi.
Dựa vào trí nhớ vượt trội của Trương Thác, anh có thể chắc chăn Sở Đồng Ngọc không dẫn mình lòng vòng phức tạp trong cái địa huyệt này, bọn họ không đi qua bất cứ nơi nào hai lần.
Nơi thí nghiệm cũng giống như một cái hang động, lúc tới nơi, Trương Thác nhìn thấy đã có bốn người chờ ở đây, bốn người đều là nam, tuổi cũng khoảng hai lăm hai sáu, cái người Lưu Minh hôm nay từng gặp cũng đứng trước cửa hang, trên tay băng vải.
“Lưu Minh, người mới lần trước đến đã đi theo cậu rồi, lần này thế nào cũng phải theo tôi chứ?” Một người đàn ông cường tráng nói với Lưu Minh: “Mông Quang Hòa tôi dù sao cũng là sư huynh của cậu, chút mặt mũi này cậu không thể không giữ chứ?”
“Tôi nói Mông Quang Hòa, nếu cậu nói về vai về thì tôi là đệ tử lớn nhất của sư phụ, hai người này cũng nên thuộc về tôi chứ?” Một thanh niên cầm quạt lên tiếng: “Bùi Thư Thù tôi theo sư phụ nhiều năm như vậy rồi, hai người mới nhập môn, cũng có chút quan tâm tới hai người, nếu hôm nay có người mới đến không phải là nên lạy dưới tên của đại sư huynh là tôi sao?”