Chương 2184:
Người không có năng lực chiến đấu vẫn luôn ở dưới đất, đã nhiều năm rồi, họ chỉ có rất ít cơ hội đi ra ngoài hóng gió.
“Sau này, các người sẽ nhìn thấy mỗi ngày!” Sở Trang Nguyên cười to nói, sau đó vung tay lên: “Đi! Đi đến thành Đông Phương!”
Thành Đông Phương ở nơi xa, có binh sĩ đang tuần tra trên tường thành.
Bỗng nhiên, một binh sĩ nhìn về phương xa, đột nhiên ngây ra: “Đó… Đó là cái gì?”
Dáng vẻ của binh sĩ lập tức khiến cho đồng nghiệp chú ý, mọi người cùng nhau nhìn về phía đó.
“Là người! Rất nhiều người! Có hơn mười ngàn người!”
“Anh nhìn người dẫn đầu đó trông quen lắm!”
“Đó là Sở Trang Nguyên! Là người nhà họ Sở!”
“Bọn họ trở về! Mau thông báo cho thành chủ, người nhà họ Sở đến tấn công thành!”
Từng đợt tiếng chuông vang lên, những người ra vào ngay trước cửa thành đều nghe thấy tiếng chuông này, sắc mặt mỗi người đều thay đổi.
Hiện giờ trong thành rung chuông, có nghĩa là có chuyện lớn xảy rat “Đóng cửa thành!” Tướng lĩnh trên tường thành hét lớn một tiếng.
Những binh sĩ trước đó còn lảo đảo buồn ngủ trước cửa thành lập tức tỉnh táo lại, những người không liên quan còn ở cửa thành đều chạy vào trong cửa thành, có một số người đang chuẩn bị ra khỏi thành cũng vội vàng chạy vào trong thành, bọn họ không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng không thể nghi ngờ, vào thành tuyệt đối là lựa chọn an toàn nhất!
Cửa thành to lớn đóng lại.
“Người nhà họ Sở cũng dám đến tấn công thành? Mục Môn Trần tôi ở đây, nhà họ Sở mơ tưởng bước qua cửa thành nửa bước!” Một người trực tiếp bay đến, đứng trên tường thành, thân mặc giáp trắng bạc sáng rọi, cảm một cây thương bạc trong tay, như là chiến thần bảy vào bảy ra trong sách sử Đông Hòa.
Mục Môn Trần nhìn về phía hơn mười ngàn người mà Sở Trang Nguyên mang tới.
Hơn mười ngàn người nhà họ Sở đi đến dưới thành trì, cửa thành đóng chặt, trên tường thành có vô số binh sĩ lệ thuộc vào thành Đông Phương thò đầu ra, tất cả đều dày đặc sát khí.
Sở Trang Nguyên nhìn lên trên, cười to nói: “Thành Đông Phương làm thế này là có ý gì, không phải là không muốn cho chúng tôi vào thành chứ?”
“Họ Sở không được vào thành!” Mục Môn Trần tay cầm thương bạc, nhảy xuống từ trên tường thành, đứng trước cửa thành.
“Nực cười!” Sở Trang Nguyên quát to một tiếng: “Chắc hẳn là nhà họ Đông Phương này thật lòng xem thành Đông Phương như vật sở hữu tư nhân của mình? Thành Đông Phương được đặt tên dựa theo châu lục lớn này, chứ không phải đặt tên theo nhà họ Đông Phương các ông, không cho chúng tôi vào thành? Nhà họ Đông Phương ông muốn tạo phản phải không!”
Mục Môn Trần vung thương bạc lên: “Nhà họ Sở ông cấu kết với yêu thú, muốn nói tạo phản, cũng là nhà họ Sở ông tạo phản!”
“Tạo phản? Ai tạo phản chứ? Châu lục lớn phương Đông các người có nhiều chuyện thật đấy” Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Mục Môn Trần nheo đôi mắt, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.
“Người thành Âu!”
Lúc này, có người của châu còn lại tới đây, tuyệt đối không còn đơn giản là trùng hợp nữa.
Người nọ đứng trong không trung rõ ràng là người da trắng, mái tóc vàng óng ánh, ở trên không thành Đông Phương thì có vẻ vô cùng chói mắt.
“Benny, chuyện ở thành Đông Phương ông cũng muốn có một chân sao?” Mục Môn Trần nhìn chăm chằm người tới.