Chương 2197:
Trong toàn bộ phòng nghị sự của nhà họ Sở, người duy nhất không lo lắng chỉ có Toàn Cảnh Thiên, lúc này trên tay anh ta vẫn đang cầm một chiếc đùi gà và không ngừng gặm nhấm.
Mặc dù nhà họ Sở thiếu lương thực, nhưng đối với nhân tài đỉnh cao này vẫn có thể chăm sóc tốt thì nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.
“Cảnh Thiên à” Sở Trang Nguyên nhìn Toàn Cảnh Thiên: “Trương Ức Thùy kia thật sự sẽ xem xét bảo bối sao?”
“Sẽ” Toàn Cảnh Thiên gật đầu: “Anh ấy biết rất nhiều.”
“Nhiều sao?” Sở Trang Nguyên cảm thấy trong lòng tê rần, vốn dĩ biết rõ sau đó Trương Ức Thùy sẽ xem xét bảo bối, ông †a liền cảm thấy đủ lo lắng rồi.
“Đúng” Toàn Cảnh Thiên gật đầu: “Dù sao anh ấy cũng vô cùng biết kiếm tiền, thực sự biết rất rõ đó!”
Có thể đối với nhà họ Sở mà nói, hiện tại quan trọng nhất là tiền.
Ẩn mình trong tăm tối nhiều năm như vậy khiến cho nhà họ Sở luôn phải tiêu tốn tiền bạc tích cóp từ xưa, trên vạn người chỉ ăn uống mỗi ngày thôi cũng phải tiêu tốn rất nhiều tiền?
Trong một ngôi nhà bình thường ở thành Đông Phương, Trương Thác ngồi bên giường, mở cửa sổ trước mắt, nhìn bầu trời đêm.
Mặt trăng lưỡi liềm lơ lửng trên không, phần còn lại tối đen như mực.
“Tại sao ở đây lại có mặt trời và mặt trăng? Mà thời gian duy trì cũng giống với phản xạ bên ngoài, nếu mà Vị Lai ở đây, nó có thể giải thích rõ ràng”
Trong đầu Trương Thác hiện lên bóng dáng của những huynh đệ đó.
“Hi vọng mọi người đều ổn, đây là thế giới loạn lạc, trừ khi hoàn toàn rút lui, nếu không thì không ai có thể thoát ra”
Bầu trời đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng ngoài thành vang lên tiếng gầm thét của yêu thú, tiếng gầm thét này khiến cho một vài người bình thường đã ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Trong phủ Thành Chủ.
Đông Phương Thiên Luyện chủ nhân của gia tộc Đông Phương đứng ở trong sân, chắp tay ngắm nhìn các vì sao.
“Dông bão sắp ập đến rồi, hiện tại người trong toàn thành đều biết tin yêu thú sắp bao vây thành rồi phải không?”
“Bẩm thành chủ, đại đa số mọi người đều đã biết, đội lính canh báo rằng, có rất nhiều người mạo hiểm đã xông vào thành, những kẻ nương nhờ yêu thú cũng trà trộn trong đó”
“Ngày mai mở cổng thành cho người vào, nhân tiện gửi thư nhờ sáu thành khác giúp đỡ, yêu thú bao vây thành, lần sau so với lần trước còn ác liệt hơn, lần này, chỉ dựa vào thành Đông Phương chúng ta thì sẽ không giữ được”
Đông Phương Thiên Luyện khua cánh tay một cái, trên tay anh ta xuất hiện một vảy cá màu đen, chính là thứ mà Trương Thác đã nhìn thấy ở Định Bồng Các chiều nay.
Đông Phương Thiên Luyện chăm chú nhìn chiếc vảy trên giới Thần Ẩn này đã tồn tại lâu như vậy rồi, , nhưng vẫn không tìm được nguồn năng lượng đó, thứ đó rốt cuộc đang ở đâu? Tốc độ quái vật biến dị ngày càng nhanh, đã muốn rồi, không thể giấu mãi được, một khi sự dối trá bị vạch trần thì cả thế giới sẽ đại loạn…”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ trong bóng tối.
“Thành chủ, liên quan đến Định Bồng Các trong thành đó có cần phái người đi xem không?”
“Không cần” Đông Phương Thiên Luyện cất cái vảy trong tay đi, lắc đầu: “Sắp xếp người chăm sóc một chút là được, người trong Định Bồng Các đều là nhân tài, cố gắng tạo quan hệ thân thiết, những nhân tài này có thể ở lại thành Đông Phương của chúng ta, tốt hơn là đừng ép họ phải đến sáu thành khác”
“Rõ”
Một đêm cứ thế mà trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai.