Khi thức ăn bắt đầu được phân phát, hầu như tất cả mọi người, ai cũng cuống cuồng lao về phía trước để lấy thêm thức ăn.
Trương Thác thấy cảnh tượng trước mặt, không kìm được nỗi thương tâm, bất kể ở nơi nào trên thế giới này cũng là ỷ mạnh hiếp yếu, dưới thời đại phồn thịnh, chênh lệch không lớn, nhưng kẻ yếu ở trong hỗn loạn, thậm chí sống cũng là một ước muốn xa xi.
Điều này càng làm chắc chắn ý chí quyết tâm trở thành người mạnh nhất của Trương Thác.
Trong đám đông, Thời Minh Huy tự kiềm chế bản thân và khinh thường việc cạnh tranh với những người khác, ngay lập tức khi hắn đến văn phòng phân phối thực phẩm, thì thức ăn đã hết rồi.
“Hết rồi, hết rồi” Những người phân phát thức ăn như thể đang đuổi ruồi “Hết rồi?” Thời Minh Huy liếc nhìn túi lương thực trống không, bỗng nhiên anh ta thấy Trương Thác đứng cách đó không xa, Thời Minh Huy liền nảy ra một ý tưởng, rồi hét lớn: “Trương Ức Thùy! Trả đồ ăn đây!”
Thời Minh Huy hét lớn một tiếng, âm thanh này thông qua không khí mà truyền ra ngoài, làm màng nhĩ của một số nhà tu hành không khỏi chấn động và đau đớn.
Rất nhiều ánh mắt hướng về chỗ Thời Minh Huy đang đứng.
Thời Minh Huy nhìn về phía Trương Thác cách đó không xa, lại hét lớn: “Trương Ức Thùy, mau trả lại những gì mà cậu đã nợ nhà họ Sở chúng tao đi!”
“Thời Minh Huy, ý anh là gì!” Thôi Lập ở bên cạnh Trương Thác chửi như tát nước, tuy nhà họ Sở người đông thế mạnh, nhưng Thôi Lập đang có thức ăn trong tay, vả lại bây giờ còn có Phủ Thành Chủ chống lưng, Thôi Lập căn bản không sợ nhà họ Sở.
“Ý tôi là gì hả?” Thời Minh Huy hừ một tiếng, “Tên họ Trương này, vốn là người nhà họ Sở, ăn cũng không ít thức ăn nhà họ Sở, nếu tính theo giá thị trường, những gì cậu ta ăn trong nhà họ Sở của chúng tôi ít nhất cũng phải hai ngàn ký lương thực.
Thời Minh Huy giơ bàn tay ra, làm dấu hiệu số hai.
Bên trong sân của nhà họ Sở.
Tuy rằng Sở Trang Nguyên không đi lấy thức ăn, nhưng tâm trí ông ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện lấy được nó.
Sở Trang Nguyên chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong khuôn viên nhà họ Sở, đôi lúc lại liếc nhìn ra ngoài cửa, muốn biết kết quả của việc lấy thức ăn.
“Thầy! Thầy!”
Một giọng nói đầy ngạc nhiên và vui mừng vang lên.
Sở Trang Nguyên nhanh chóng xoay người nhìn lại, liền thấy Vương Đan Thiên đang chạy nhanh về phía khuôn viên nhà.
Vương Đan Thiên không phải do chính Sở Trang Nguyên cho làm đệ tử, mà do anh ta đã đến nhà họ Sở từ sớm, ngay cả ngày thường Vương Đan Thiên cũng là một người lương thiện và nhiệt tình với mọi người, vì vậy họ gọi anh ta là anh Vương, nhưng năng lực của Vương Đan Thiên rất tâm thường, thế nên vị trí của anh ta trong nhà họ Sở cũng không có gì đáng nói.
Sở Trang Nguyên nhìn thấy Vương Đan Thiên chạy đến với hai bàn tay trắng, lập tức hỏi: “Thức ăn đâu?”
Ngay khi Vương Đan Thiên chạy tới chỗ Sở Trang Nguyên, anh ta hít thở một hơi, bởi vì anh ta vừa mới vào tu luyện Ngưng Khí, trưng ra biểu cảm như vậy cũng đủ hiểu anh ta đã lo lắng cả đoạn đường như thế nào.
Vương Đan Thiên lắc đầu: “Thầy, người đến đông lắm, hôm nay e là rất khó lấy thức ăn, trong nhà họ Sở của chúng ta, hầu hết mọi người đều không giành được, chỉ có một phần nhỏ, mỗi người cũng chỉ được một cân”
Sở Trang Nguyên nhăn mày lại.
Vương Đan Thiên bật cười: “Thầy, đừng lo lắng, tuy rằng không lấy được thức ăn, nhưng lại có tin tốt”