Đông Phương Thiên Luyện đã chuẩn bị sẵn lời giải thích cho chuyện này từ lâu, bản thân ông ta muốn đối phó nhà họ Sở, lúc này mới lấy chuyện này ra nói: “Lúc nãy trong thành phố cũng có đại yêu hoành hành, tôi đợi…”
Đông Phương Thiên Luyện chưa kịp nói xong, Trương Thác đã quay đầu lại nhìn xem Sở Trang Nguyên đang ở đâu: “Nhà họ Sở các ông thì làm gì?”
Đông Phương Thiên Luyện đang giải thích lại bị người ta trực tiếp bỏ qua, tình huống như vậy khiến ông ta đơ ra.
Sở Trang Nguyên nói: “Nhà họ Sở của tôi cũng tìm được đại yêu, mới…”
“Một đám nói láo!” Trương Thác tức giận quát một tiếng, lần này giọng nói của anh giống như tiếng chuông đồng vang lên, ai cũng có thể nghe ra được trong giọng nói chứa đầy sự tức giận.
Trương Thác đứng trên không trung, mặc áo choàng đen, trong bóng tối, mọi người không nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Trương Thác hét lên, hỏi: “Nhà Đông Phương, đảm nhận vai trò thành chủ thành Đông Phương, yêu quái hoành hành mà lại không phái cao thủ, thậm chí đến bây giờ trên người mấy người còn không dính tí máu nào. Tôi hỏi ông, nhà Đông Phương có xứng đáng là thành chủ thành Đông Phương không?”
Dứt lời, Trương Thác lại mở miệng nói: “Nhà họ Sở, mấy người là thế lực lớn thứ hai ở thành Đông Phương mà khi yêu thú hoành hành cũng đóng kín cửa không ra ngoài. Tôi thực sự †ò mò, cần hai gia tộc lớn các người để… làm gì?”
Để làm gì!
Mấy chữ này truyền đến tai của người dân trong thành, khiến họ kinh ngạc.
Ý nghĩa ẩn trong những lời này là muốn lật đổ chủ quyền của hai gia tộc Đông Phương và Sở.
Sắc mặt Đông Phương Thiên Luyện tối sâm: “Anh này, anh cứu dân chúng thành Đông Phương, giết chết đại yêu, là người có ơn với thành Đông Phương, cũng là người có ơn với Đông Phương Thiên Luyện tôi, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể vu khống nhà Đông Phương”
“Đúng vậy” Sở Trang Nguyên cũng mở miệng nói: “Nhà họ Sở tôi cũng là vì dân chúng thành Đông Phương”
“Vu khống?” Giọng nói của Trương Thác có phần bay bổng: “Ông nói vừa rồi mình đang đánh nhau với đại yêu!
“Đúng vậy” Đông Phương Thiên Luyện gật đầu.
“Thế đại yêu đâu?” Trương Thác lại hỏi.
Đông Phương Thiên Luyện trả lời: “Đã bị chém”
“Đại yêu khó giết không?” Trương Thác lại nói.
“Khó” Đông Phương Thiên Luyện trả lời: “Nhà Đông Phương tôi đã dốc hết sức”
“Ö?” Trương Thác cười nhẹ: “Nếu đã như vậy thì chắc nhà Đông Phương của ông cũng kiệt sức rồi, vậy để tôi thử xem, nhà Đông Phương có dốc hết sức vì thành Đông Phương như lời mấy người nói hay không!”
“Rắc rắc!”
Một tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, lập tức soi sáng bóng dáng của Trương Thác.
Vô số vệt sáng màu tím lần nữa tràn ngập bầu trời, sau đó, †ạo thành từng đạo kiếm khí phía sau Trương Thác.
Nhìn thấy bóng đen bị bao phủ bởi sắc tím trong bóng tối, vẻ mặt của Đông Phương Thiên Luyện trở nên nghiêm túc.
Mục Môn Trần lớn tiếng hét lên: “Yêu nhân to gan, muốn đầu độc lòng dân ở thành Đôn Phương của ta!”
“Lòng dân? Anh nói với tôi lòng dân? Ha ha ha! Ha ha ha ha!” Trương Thác đột nhiên cười lên, anh cười rất lớn, tiếng cười của anh, vang vọng khắp thành Đông Phương: “Thành phố như thế này, anh còn nói với tôi lòng dân? Lòng dân, là những gì những người nắm quyền nói! Mục đích tồn tại của nhà Đông Phương các người, là canh giữ thành Đông Phương này, là bảo vệ cho những người sinh sống ở thành Đông Phương, không phải cầm các người, đi kiểm soát thành phố này! Lòng dân? Tôi không biết các anh có thể lấy được lòng dân không, nhưng ý định ba đầu, các người đã không có được, đi đi”