Trương Thác tiếp tục lên tiêngs: “Chúng ta đều là bạn cũ, tại sao lại phải che đậy như thế, trong mắt người ngoài, chúng ta đã trải qua mấy đêm xuân”
“Lợi hại” Một giọng nữ vang lên ngoài cửa, sau đó, Thang Ngọc Thúy từ trên cao bay xuống, xuất hiện trước cửa phòng họp của phủ thành chủ: “Tôi muốn biết, sở hở của tôi, nằm ở đâu?”
Trương Thác nhìn Thang Ngọc Thúy đang đi tới, khế lắc đầu: “Kỳ thật nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không dám tin, học trò của Ma Y, cũng sẽ tạo phản”
“Nói cái gì là tạo phản” Thang Ngọc Thúy bước vào phòng, thản nhiên tìm một cái ghế để ngồi xuống: “Chúng ta chỉ là không cùng lập trường mà thôi, cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, làm sao có thể nói là tạo phản? Nếu như không quản đúng sai, đều nghe lời, vậy không phải là ngu dốt sao?”
“Ừm” Trương Thác gật đầu tàn thành: “Cô nói cũng đúng, góc độ nhìn nhận vấn đề không giống mà thôi, trên thế gian này, vốn dĩ không có đúng sai cái gì, sơ hở của cô thực sự rất lớn”
Vẻ mặt của Thang Ngọc Thúy lộ ra sự ngạc nhiên: “Tôi muốn nghe xem”
“Còn nhớ chúng ta * thế nào không?” Trương Thác lên tiếng: “Tôi đi tìm cô, nói rằng Ma Y gọi tôi đến, cô tỏ vẻ có chút kinh ngạc, sau đó liền hỏi tôi vài câu, lúc đó mới xác nhận thân phận của tôi, nói thật là, người xúi giục cô thực sự còn không đào tạo cô bài bản đâu, các diễn viên hạng ba, còn diễn chân thực hơn cô đấy, Ma Y đã bị phế rồi, với thực lực của ông ấy, còn đặc biệt tới Châu Xuyên tìm tôi, tôi nghĩ, ông ấy tại sao không bảo tôi đến thần ẩn giới xem trước, ông ấy biết rất rõ ràng, mọi hành động của ông ấy đều bị người khác theo dõi, ông ấy, là để tôi đến đây loại trừ, để tôi nghĩ xem, người có thể sắp xếp người theo dõi Ma Y có rất nhiều, nhưng người có thể biết tôi vào thần ẩn giới thì không có nhiều, Sài Vạn Hoành thì không thể nào rồi, vậy thì người đứng phía sau, chỉ còn lại hai vị giáo chủ Hồng Y2”
Thang Ngọc Thúy khẽ mỉm cười: “Nói thật là, anh thật sự vẫn tự cho mình là thông minh”
“Tôi nói nghiêm túc đấy, kỹ năng diễn xuất của cô thật sự không tốt” Chén trà trong tay Trương Thác đột nhiên vỡ tung, Song Tuyên và Cao Trân trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Chén trà vỡ tan, nhưng nước trong chén không hề phân tán, ngưng tụ thành một vòng, giống như có linh khí nhảy trên đầu ngón tay của Trương Thác.
“Tôi còn chưa nói lúc mà cô gặp tôi, đã lộ ra bao nhiêu sơ hở không lên thể hiện ra. Đơn giản là từ khi gặp tôi đến giờ, cô vẫn chưa hỏi về tình hình của Ma Y, chuyện này đã khiến cô bị bại lộ, tôi nghĩ, Thang Ngọc Thúy thật sự, đã chết rồi, đúng không?”
Sắc mặt của Thang Ngọc Thúy thay đổi, sau đó lên tiếng: “Thì làm sao, tôi vẫn thường liên lạc với sư phụ tôi, không được sao?”
Trương Thác lắc đầu: “Vậy thì cô không biết, trình độ âm nhạc của Ma Y cao như thế nào? Bảy giết, nhưng mà, có thể dùng âm luật để giết người!”
“Anh!” Thang Ngọc Thúy cau mày, sau đó mới thả lỏng: “Được rồi, tôi thừa nhận, Thang Ngọc Thúy quả thực đã chết, mặt nạ da người của cô ấy không tệ, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng, anh có thể nhìn ra tôi đang đắp mặt nạ da người”
Lời nói của Thang Ngọc Thúy vừa phát ra, đã nhìn thấy cô †a đưa tay ra trước mặt mình, sau đó mạnh mẽ xé ra, một chiếc mặt nạ da người bị cô ta xé ra ném trên mặt đất, còn dưới mặt nạ da người này là khuôn mặt đã hoàn toàn méo mó..
“Đố là, vì khuôn mặt này, ta đã cắt đi cái mũi của mình, nhớ năm đó ta xinh đẹp biết bao nhiêu, có biết bao chàng trai nguyện ý vì ta mà bỏ mạng, hiện tại..” Người này lắc đầu: “Nhưng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể giết anh, mọi thứ đều xứng đáng”
Người này vừa nói xong, thân hình đột nhiên bạo động, xông đến chỗ Trương Thác.
“Hừ” Trương Thác nhẹ nhõm thở một hơi: “Xem ra, cô lại nhận được một mệnh lệnh mới, chủ nhân của cô định bỏ rơi cô như thế này sao? Cũng đúng, mấy người Thôi Lập bọn họ, có lẽ chỉ nghe theo lệnh của cô, nếu như cô chết, cũng không người nào biết được chủ nhân đứng sau cô là ai, đúng không? Đi đi”