“Vậy càng dễ hiểu” Trong ánh mắt của Trương Thác lóe lên tia sáng lạnh: “Dù rằng mục đích chia cắt Đông Phương đại lục không đạt được, các người cũng không muốn ta rời khỏi thần ẩn giới, đúng không?”
“Ha ha ha! Ha ha ha! Quân vương địa ngục! Thật là thú vị khi được giao tiếp với những người thông minh như anh, ha ha ha!” Người đàn ông trung niên cười lớn, tiếp theo đó, cơ thể anh ta tỏa ra một uy thế mạnh mẽ.
Sắc mặt của Trương Thác hơi thay đổi, cả người nhanh chóng lui về phía sau.
“Bùm!”
Toàn bộ thiên lao, ngay lập tức sụp đổ.
Một vầng sáng đỏ quét qua cơ thể người đàn ông trung niên, và sau đó, vâng sáng đỏ này bao phủ cơ thể anh ta, tạo thành một chiếc áo choàng màu đỏ, trên áo choàng có in hình trăng lưỡi liềm.
Người đàn ông trung niên cài cúc áo choàng, nhẹ nhàng nói: “Giáo chủ hồng y hội thần ẩn, Kim Đông Tứ, bái kiến quân vương địa ngục.”
“Ha ha, lại là một vị giáo chủ hồng y” Trương Thác duỗi cánh tay ra, một thanh trường kiếm màu tím từ trong tay anh hình thành: “Ông có chắc chắn rằng, ông có thể lưu lại tôi không?”
“Chỉ có một người, tất nhiên khó có thể giữ lại đức ngài quân vương tiếng tăm lừng lẫy” Lại một thân ảnh bay lên, sau lưng Trương Thác lại có người xuất hiện, anh ta cũng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên áo choàng có in hình ngôi sao: “Giáo chủ hồng y hội thần ẩn, Lanny, tham kiến quân vương địa ngục.”
Khóe miệng Trương Thác đột nhiên cong lên nở nụ cười: “Tuyệt thật, hai vị giáo chủ hồng y của hội thần ẩn đồng thời xuất hiện, chỉ để giữ lại Trương Thác tôi đây, thật là coi trọng tôi”
Giọng nói của Lanny rất huyền ảo, rõ ràng anh ta đang đứng ở phía sau Trương Thác, nhưng giọng nói lại vang lên từ những góc độ khác nhau.
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh là quân vương địa ngục?” Kim Đông Tứ giơ hai lưỡi liềm màu máu trên tay.
Một cuốn sách màu xanh lơ lửng trước mặt Lanny, tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ mà xanh kỳ lạ.
Trương Thác không nói gì, ánh sáng màu tím xung quanh người anh đột nhiên bay vút lên, hai thanh thần kiếm màu tím được hình thành từ không khí, sau đó lần lượt chém về phía Kim Đông Tứ và Lanny.
Lưỡi liềm trên tay Kim Đông Tứ đan vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ màu máu, ngay lập tức phá tan thanh kiếm thần mà Trương Thác chém ra.
Về phần thanh kiếm màu tím kia, khi đến gần Lanny, bắt đầu trở nên hư ảo, tốc độ trở nên cực kỳ chậm chạp, sau đó, tan biến hoàn toàn như thể các hạt phân tán.
Phương pháp của hai vị giáo chủ hồng y, không thể nghĩ theo lẽ thường được.
Những người trong phòng giam, đã nhanh chóng sơ tán ra đây.
Tuy nhiên, Trương Thác không có ý chiến đấu với hai người bọn họ, anh rất rõ thực lực của mình, lúc đầu có thể đánh trọng thương Sài Vạn Hoành là nhờ sự giúp đỡ của thanh đoạn kiếm, mà sau khi sử dụng thanh đoạn kiếm, bản thân cũng đã kiệt sức, việc Trương Thác cần làm bây giờ, chính là rời khỏi thần ẩn giới này!”
Sau khi Trương Thác bắn ra hai đạo thần quang, gần như không có dừng lại, cả người lao thẳng lên trời.
Phòng giam đã sụp đổ, trước mặt Trương Thác không có bất cứ chướng ngại vật nào.
“Trương Thác, đã bị mất mặt như vậy rồi, anh cho rằng, anh có thể rời đi sao!” Kim Đông Tứ lớn tiếng hét lên.
Trên bầu trời, một tấm lưới lớn được đan trong không trung đột nhiên lao thẳng về phía Trương Thác, là những cao thủ mà Mục Môn Trần đã mang theo trước đó, họ cùng hợp lực để giết chết Trương Thác.
“Cút đi!”
Trương Thác hét lên, một thanh kiếm khổng lồ màu tím chọc trời lao xuống, trực tiếp đánh nát tấm lưới lớn.