“Đứng lại!” Người phụ nữ tóc ngắn hét lớn một tiếng: “Anh muốn làm gì!”
Trương Thác cũng không thèm để ý tới lời nói của người phụ nữ tóc ngắn nữa mà đi tới chỗ hộp cứu thương, tìm kiếm trong hộp thuốc: “Đương nhiên là tìm một ít thuốc cầm máu rồi, nếu như chỉ dựa vào đống băng gạc này thì chỉ sợ cô ta không sống nổi tới lúc mặt trời mọc mất”
Trương Thác vừa nói vừa lấy thuốc kháng viêm trong hộp thuốc ra nghiền nát.
Người phụ nữ tóc ngắn thấy động tác của Trương Thác thì định ngăn cản, thế nhưng nghĩ nghĩ một lúc liền không muốn cản nữa. Tuy nhiên họng súng vẫn ngắm thẳng vào Trương Thác, cho nên chỉ cần Trương Thác có động tác gì khác thường thì người phụ nữ tóc ngắn sẽ bắn ngay mà không hề do dự chút nào.
Trương Thác nghiền nát thuốc kháng viêm xong thì tới chỗ ghế sô pha, anh lấy ra một đoạn băng gạc dài, sau đó cuộc lại thành một nhúm nhét vào miệng của người phụ nữ tóc vàng.
Người phụ nữ tóc ngăn tiến lên, dùng nòng súng chĩa thẳng vào đầu của Trương Thác: “Anh lại làm gì thế!”
Trương Thác xoay người nhìn người phụ nữ tóc ngắn: “Cô ta đã không thể chịu nổi sự đau đớn ở trên người được nữa, cô không muốn cô ta cắn lưỡi tự sát đấy chứ”
Trương Thác nói xong thì cởi phân băng gạc đã nhiễm đầy máu tươi ở bên eo của người phụ nữ tóc vàng ra, sau đó liền cầm lấy một đoạn băng gạc mới để xử lý phần máu tươi ở eo của người phụ nữ tóc vàng. Đang định lau máu đi thì Trương Thác nhìn thấy miệng vết thương vô cùng kinh khủng.
Viên đạn nã thẳng vào trên người, tuy nhiên cảm giác đầu tiên không phải là đau mà là do lực sát thương của viên đạn †ạo thành, chính là lực xuyên suốt của viên đạn và lực đình chỉ hỗ trợ lẫn nhau quyết định đã chặn được viên đạn lần thứ nhất chỉ trong nháy mắt, cho nên chỉ có cảm giác là bị thứ gì đó chạm mạnh vào, sau đó mới cảm thấy tê liệt và nóng rát từ chỗ bị bắn trúng, sau đó cuối cùng mới cảm thấy đau đớn.
Một khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn nhắm thẳng vào mục tiêu, thậm chí còn khiến cho một nửa thân thể như bị nổ tung.
Cũng may mà viên đạn băn trúng người phụ nữ tóc vàng chính viên đạn của súng lục có đường kính nhỏ nhất, hơn nữa chỉ cần lau đi là được, thế nhưng cho dù như vậy cũng vẫn lấy đi một miếng thịt lớn đầy máu ở eo của người phụ nữ tóc vàng.
Trương Thác đem phần thuốc kháng viêm đã được nghiền nát ra đắp vào bên hông của người phụ nữ tóc vàng, chỉ trong nháy mắt thuốc kháng viêm đã khiến cho cả thân thể của người phụ nữ tóc vàng bắt đầu co giật.
“Được rồi, không sao cả” Trương Thác dùng hai tay đè người người phụ nữ tóc vàng lại, cố gắng hết sức trấn an.
Trên trán của người phụ nữ tóc vàng nhễ nhại mồ hôi, loại đau đớn này căn bản là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Lúc này người phụ nữ tóc ngắn không nói gì, thế nhưng trên mặt của cô ta vẫn tràn đầy sự quan tâm đối với người bạn của mình.
“Cô mau đi kiếm một ít nước lại đây” Trương Thác nhìn thoáng qua người phụ nữ tóc ngắn, mở miệng nói.
“À, được” Người phụ nữ tóc ngắn có chút ngạc nhiên, rồi vội vàng tới nhà vệ sinh lấy nước.
Đến khi người phụ nữ tóc ngắn bưng chậu nước lại đây thì liền thấy Trương Thác đã buộc chặt tay chân của người phụ nữ tóc vàng vào sô pha, còn Trương Thác thì đang cầm kim khâu miệng vết thương của người phụ nữ tóc vàng lại.
“Điều kiện có hạn nên chỉ có thể làm trước như vậy. Tôi xử lý vết thương còn cô ngồi lau vết máu, nhiều máu quá nên tôi nhìn không rõ” Trương Thác lên tiếng.
“Ừm” Người phụ nữ tóc ngắn gật đầu, buông súng trong tay xuống, đến phối hợp với Trương Thác.
Trong quá trình khâu miệng vết thương lại, với y thuật của Trương Thác thì chỉ cần khoảng 20 phút là xong, thế nhưng với hoàn cảnh hiện tại cộng với tình trạng thân thể của Trương Thác cùng với người phụ nữ tóc vàng vô cùng đau đớn là vặn vẹo cả người vì không có thuốc gây tê nên quá trình này kéo dài tới tận khoảng nửa tiếng mới xong, Sau khi khâu xong miệng vết thương lại thì cho dù là Trương Thác hay là người phụ nữ tóc ngắn và người phụ nữ tóc vàng bị trói chặt tay chân thì cả người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.