Thời gian lần này đi có tương đối dài hơn một chút, Trương Thác cũng có đủ thời gian để nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi máy bay hoàn toàn cất cánh thì Trương Thác cũng đã đi vào giấc ngủ, hiện tại thì anh vẫn chưa khôi phục được thực lực như trước đây, thậm chí ngay cả cảnh giới ngự khí anh cũng không thể sử dụng được, không còn cách nào khác, sức lực mà anh đã tiêu hao ở Thần Ẩn giới thực sự là quá nhiều.
Đến khi bay hẳn lên trên cao thì Trương Thác bị một hồi thông báo làm cho tỉnh giấc, mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời ở bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Mà anh cũng gần đến nơi mà mình muốn đến.
Sossusvlei, một sa mạc tràn ngập mùi máu tanh, cũng đã hoàn toàn bị đêm tối bao phủ lại.
Vào thời điểm trước đây ở sân bay sẽ có những chuyến máy bay đặc biệt bay đến thành Cương Thiết Chi, nhưng mà gần đây thì thành Cương Thiết Chi đã có thông báo không cho phép người ngoài vào cho nên cũng không ai dám đi đến đó.
Khi mới bắt đầu ra thông báo này thì còn có một số người muốn dùng một số tiền lớn để đi vào nhưng về sau khi bị phát hiện thì cho dù bọn họ có đồng ý là trả bao nhiêu tiền cũng được nhưng đều không có tác dụng, thậm chí còn có nhiều tin đồn rằng sau khi thành Cương Thiết Chi đóng cửa thì ở Sossusvlei đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ dị, có một số người sau khi bước vào sa mạc kia thì không còn thấy đi ra nữa.
Khi Trương Thác vừa xuống máy bay thì đã nghe được rất nhiều lời đồn đại về cái chuyện coi là kỳ dị kia, hiện tại lúc này Trương Thác cũng nhận ra rõ ràng được có chuyện ẩn giấu ở bên trong, đơn giản chỉ là có một số người nhìn thấy chuyện không nên nhìn mà thôi.
Giống như ở trong Thần Ẩn giới, nếu như Thần Ẩn giới tôn tại ở trên mặt đất thì hàng trăm nghìn năm qua không có khả năng là không có ai vô tình đi đến Thần Ẩn giới, có thể cho đến bây giờ vẫn chưa có những tin tức như vậy truyền ra, chẳng qua cũng là có chuyện kỳ dị đó chính là người đi vào không thể đi ra nữa, một trong số những tin đồn này thì không phải là không có người chết vì môi trường tự nhiên, mà nó chỉ là nó nhỏ chưa đến một phần nghìn, còn đại đa số những trường hợp còn lại đều là chết ở trên tay đồng loại của mình.
Ly Hòa cùng với Trương Thác đi ra khỏi sân bay.
“Hiện tại thành Cương Thiết Chi cũng đa không mở cửa đối ngoại, tôi đã liên hệ với một người bạn, người đó sẽ cho chúng ta một con đường đi”Ly Hòa nói với Trương Thác.
Vào giờ phút này ở trung tâm của thành Cương Thiết Chi.
Toàn bộ người ở trong tòa thành này đều không có ai ngoại lên đều là người từ dưới lòng đất, mà ngay cả một thợ sửa ống nước hay là một người bán hàng rong đều là người từ dưới lòng đất.
Nhưng mà thành Cương Thiết Chi vốn náo nhiệt thì ngay bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, lúc trước cho dù là ban đêm nơi đây vẫn sẽ có điện sáng trưng, một khung cảnh náo nhiệt phồn hoa, nhưng bây giờ thì sắc trời tối dần, toàn bộ thành Cương Thiết Chi cũng trở thành một mảnh lờ mờ, trên đường cũng không thấy có người qua lại nữa.
Ở trên đường phố, một nam một nữ đi sát nhau dọc theo con đường.
Người phụ nữ ôm lấy cánh tay của người đàn ông, còn đầu thì rúc vào trong lồng ngực của anh ta.
Mà người đàn ông thì vẫn tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng sẽ nhìn về một chõ, anh ta chỉ cần đưa tay chỉ thoáng qua một cái là có vài bóng đen phóng đến phương hướng mà anh ta chỉ vào sau đó đi giải quyết nỗi phiền toái.
“Dạo gần đây tiến triển cũng rất tốt, càng lúc lời đồn càng vang xa” Người phụ nữ nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, vẻ mặt vô cùng ỷ lại.
“Người bọn họ sợ không phải là anh mà là các em” Người đàn ông dừng bước, sau đó nghiêng người nhìn ý tứ hàm xúc vào người phụ nữ của mình: “Châu Ninh, tiếp theo thì các em muốn làm gì? Muốn lấy mạng của ông chủ hay sao?”
“Ha ha” Người phụ nữ này che miệng cười khẽ một tiếng, một nam một nữ này chính xác là Tổ Lâm và Châu Ninh.
Châu Ninh lắc đầu nói: “Muốn lấy mạng của anh ta không phải là chúng em mà là Thần Ẩn, thế nào, trước đây những gì anh đã làm sẽ được đền đáp, khi anh ta chết thì cả Đảo Quang Minh này sẽ toàn bộ là của anh.”