Chương 2275:
“Trương Ức Thùy, tôi..” Ly Hòa mở miệng nhưng không biết phải nói cái gì cho phải, có thể là lúc ở trên xe khi Trương Thác bảo vệ đứa bé kia đã khiến cho Ly Hòa không đành lòng khi để cho một người như vậy cứ thế mà đi vào trong bóng đêm của thành Cương Thiết Chỉ.
“Ý của tất cả mọi người tôi đều đã hiểu rõ, cảm ơn mọi người, Ly Hòa nếu như lần này tôi không chết thì nhất định tôi sẽ mời cô một bữa cơm” Trương Thác phất phất tay với Ly Hòa, sau đó đi ra khỏi trụ sở của Cửu Mệnh, bóng hình của anh biến mất trong bóng đêm ở đây.
Ly Hòa vẫn nhìn ra phương hướng ngoài cửa thẳng đến khi người đàn ông trung niên đóng cửa lại thì cô mới thu hồi lại ánh mắt của mình.
Trương Thác đi ở con đường đen nghịt ở trong thành, trên đường phố chỉ còn lại duy nhất một mình anh.
Ánh mắt của Trương Thác nhìn ra phương hướng của chỗ hòn đảo, mục tiêu lần này của anh chính là chỗ đó, nhìn xung quanh toàn bộ thế giới thì Trương Thác cho rằng bây giờ nơi mà có thể bảo vệ được anh cũng chỉ có mỗi nơi đó.
Đối với Trương Thác ở trong quá khứ mà nói, từ nơi này đi đến Địa ngục kia cũng chỉ mất vài phút mà thôi, nhưng mà hiện tại cái khoảng cách này chênh lệch vô cùng lớn, không cần nghĩ anh cũng biết trên con đường từ đây đến đó sẽ có vô số thần ẩn và cao thủ Phản Tổ Minh chờ đợi, chờ đợi anh chui đầu vào lưới.
Dưới bầu trời đêm đen nhánh, Trương Thác cảm thấy mê mang, hiện tại đã không còn bất kỳ người nào có thể giúp được anh.
Trương Thác ngồi xổm xuống một góc chân tường, anh xoa huyệt thái dương của mình sau đó lẩm bẩm nói: “Có đôi khi muốn đưa ra một quyết định cũng thật khó”
Trương Thác hít sâu một hơi, anh đột nhiên đứng dậy một lần nữa thì thào: “Nhưng mà khi có thể làm được cái quyết định đó thì tất cả mọi thứ đều trở nên nhẹ nhõm rất nhiều”
Trương Thác vươn tay của mình ra, sau đó anh nhìn thoáng qua lòng bàn tay, sau đó giống như là đang đưa ra một quyết định gì đó rất bình thường, cứ như vậy mà đi nhanh đến phương của Đảo Quang Minh.
“Anh là người ở đâu?”
Dọc trên con đường,Trương Thác rất nhanh đã bị người tuần tra của thành Cương Thiết Chi phát hiện, những người này toàn bộ chính là người của Tổ Lâm.
Đối mặt với những âm thanh quát hỏi như vậy thì Trương Thác tỏ ra vô cùng hờ hững, anh tiếp tục đi đến hướng Đảo.
Quang Minh.
“Đứng lại!” Người nọ lại lần nữa hét lớn một tiếng, nhưng mà khi anh ta nhìn thấy phương hướng mà Trương Thác đang đi thì phát hiện ra bóng người đang đi ở trên đường phố biến mất mà hướng của anh đi chính là Đảo Quang Minh?
Người này sửng sốt một chút sau đó lại lấy ra máy truyền tin: “Nhanh lên, có người muốn xông vào đảo!”
Rất nhanh ở trong thành Cương Thiết Chi vang lên một hồi cảnh báo.
“Xông vào đảo?” Ở một gian phòng, Đông Phương Thiên Luyện cùng với Sở Trang Nguyên đang ngồi với nhau, hai người đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó lại liếc nhìn nhau, đều có thể chứng kiến được sự ngoan lệ ở trong mắt của đối phương.
“Anh ta chịu lộ diện rồi sao?”
“Nhiều ngày như vậy phải trở thành một con chuột cống trốn ở trong ống cống thì cũng thật sự là khó cho quân vương Địa Ngục”
“Nhưng mà nếu như anh ta tự động lộ diện như vậy thì chúng ta cũng không nên chỉ nhìn anh ta như vậy, làm như vậy thì rất không tôn trọng quân vương Địa Ngục đấy”
“Đêm nay, trời tối đen, gió cao lại không trăng đúng là một đêm để giết người”
“Quân vương địa ngục chết trong một đêm trời tối đen, như vậy cũng là hợp tình hợp lý.”