Con Rể Quyền Quý

Chương 228





Đêm qua trên đường về nhà hai người đã thương lượng xong nên đi chơi thê nào, du lịch tự túc, lái xe đên đâu tính đến đó, nơi nào có phong cảnh tốt thì dừng chân.

Chờ Lâm Ngữ Lam ra ngoài, Trương Thác như một người đàn ông nội chợ mà chuẩn bị dạo một vòng siêu thị để mua chút đồ cần thiết khi đi trên đường.

Trương Thác biết rất rõ phải mua cái gì, bèn đi đến trung tâm thương mại lớn nhất Ngân Châu.

Trương Thác vòng vòng nửa tiếng thì đột nhiên phát hiện, ở lối vào trung tâm thương mại có tiếng ồn ào náo động.

Trương Thác tò mò lại gần, còn chưa kịp thấy chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe tháy tiếng chửi ầm ÿ.


“Tôi cho cô biết, nều hôm nay còn không trả tiền, cô đừng nghĩ đi! Chạy xem! Cô thử chạy xem nào!”
“Có phải là coi chúng tôi làm từ thiện không, tiền của chúng tôi mà cô nói không trả thì không trả?”
m thanh mắng chửi khiến người vây xem cũng nhao nhao lên tiếng.

“Hày, một cô gái trông xinh đẹp thế này, sao lại nợ tiền không trả chứ?”
“Đúng đấy, con người hiện nay đúng là biết người biết mặt không biết lòng, nghe nói cô gái này nợ người ta mười vạn đấy!”
“Những mười vạn! Nợ kiểu gì thế? Hay là đi vay nặng lãi?”
“Chắc chắn là thé rồi, nếu không thì sao lại nợ nhiều như vậy được? Bị người ta ép trả tiền à? Con người hiện nay đúng là, quá hám giàu, kiếm không được nhiều tiền mà còn muốn tiêu nhiều.


Trương Thác lại gần lơ đãng liếc qua, biến sắc.

Anh nhìn thấy có một cô gái đứng trong đám người đang bị bốn tên cao to ép trong góc, mà cô gái kia chính là Thu VũI Mười vạn? Trả tiền? Chuyện gì đang xảy ra?
Với sự hiểu biết của Trương Thác về Thu Vũ, cô không thể nào đi vay nặng lãi, nói nữa, mười vạn không đến mức Thu Vũ trả không nồi, phần tiền thưởng hai mươi lăm vạn của Lâm thị mới phát được máy ngày mà?
“Nào, nhường đường một chút!” Trương Thác chen vào trong đám người, đi thẳng đến trước mặt đám to cao: “Chuyện gì xảy ra?”
Bốn tên to cao nhìn Trương Thác: “Thằng nhóc, không phải chuyện của mày, tránh sang một bên!”
“Không hỏi máy người!” Trương Thác không kiên nhẫn liếc đối phương, xoay người nhìn Thu Vũ: “Cô nhóc, chuyện gì xảy ra thế?”
“Anh… Anh Trương?” Thu Vũ hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Trương Thác ở đây, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn Trương Thác.


“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trương Thác nhíu mày: “Em thật sự nợ tiền của bọn họ?”
Thu Vũ nhẹ nhàng gật đâu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.


“Thằng nhóc, đã nói không phải chuyện của mày, còn cản ông đây đòi tiền, có tin ông đánh cả mày không!”
“Người đẹp, muốn chậm hai ngày nữa cũng được, xem dáng người cô cũng không tệ, chơi với các anh đây một tý là được, thế nào?” Một người nhìn Thu Vũ bằng ánh mắt hạ lưu.

“Thằng nhóc, cút đi!” Một người nắm bả vai Trương Thác định đẩy Trương Thác ra.

Trương Thác trở tay nắm cánh tay đối phương, nhẹ nhàng vặn khiến đối phương đau đến thét ầm lên.

“Đau! Đau! Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
Trương Thác hừ lạnh, đẩy đối phương ra: “Đòi tiền thì đòi cho tử tế, còn dám bẩn mồm bản miệng thì tao sẽ xé cái miệng bẩn tưởi của mày! Mười vạn đúng không? Đưa tài khoản đây, tao chuyển luôn!”
Nghe thấy Trương Thác nói sẽ trả tiền, mấy tên to cao liếc nhau bất ngờ.

“Ôi, anh hùng cứu người đẹp hả? Đây, tài khoản này, trả đi.

” Một tên to cao tìm ra một ảnh chụp thẻ ngân hàng trong điện thoại ra, đồng thời lấy ra một tờ phiếu nợ: “Phiếu nợ ngay ở đây, trả tiền thì lấy phiếu nợ đi.



Trương Thác nhìn đồ trên tay tên cao to, hỏi Thu Vũ: “Cô nhóc, là cái này phải không.


“Vâng.

” Giọng Thu Vũ vẫn như muỗi kêu, gật đầu nhẹ.

Thu Vũ xác định xong, Trương Thác không nói hai lời chuyển thẳng mười vạn, đồng thời lấy phiếu nợ từ trong tay tên cao to, xé nát luôn tại chỗ.

Không cần biết vì sao Thu Vũ lại nợ mười vạn mà không trả được, Trương Thác đều có thể vì biểu hiện của Thu Vũ lúc ký hợp đồng mà giúp cô một lần.

Chờ xác nhận là đã nhận được tiền, tên to cao kia gật đầu hài lòng: “Được lắm, nhớ này, hai ngày sau còn mười vạn nữa, thằng nhóc, hi vọng này còn có thể giúp cô ta trả lại!