Pease mở to mắt, vẻ mặt vẫn luôn không hề bận tâm của ông ta cuối cùng đã thay đổi.
“Làm sao có thể! Đã xảy ra chuyện gì! Không thể xảy ra sai sót được!” Pease khó khăn bò lên khỏi mặt đất, chạy tới bàn điều khiển, nhìn chằm chằm màn hình giám sát trước mặt, ánh sáng màu đỏ phóng lên trời, đã bị ai đó áp xuống…
Còn thành viên mặt như tro tàn của Phản Tổ Minh thì cười lớn, niềm vui sướng cả đời khiến anh ta không để ý đến Pease bên cạnh rồi lao ra khỏi cửa.
Chẳng mấy chốc, một tràng cười tràn ngập lâu đài.
Ở rìa hòn Đảo Quang Minh, Tổ Lâm nhìn thấy ánh sáng đỏ biến mất, thở hổn hển.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng Châu Ninh.
Khi ánh sáng đỏ trên bầu trời biến mất, Trương Thác vãn bị thanh kiếm xương trắng đóng đỉnh trên mặt đất.
“Xương Rồng, tên này, giao cho chúng tôi đi” Kim Đông Tứ và Lanny từ trên trời hạ xuống: “Thằng ranh này đã lấy đi đồ của hội Thần Ẩn của chúng tôi, hại chúng tôi bị cách chức giáo chủ, chúng tôi hận hắn thấu xương”
“Thôi đi” Xương Rồng nhếch môi khinh bỉ: “Hội Thần Ẩn các người đúng là cái gì cũng có thể nói được. Sự tình đã đến mức này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, bí mật mà các người muốn cạy ra từ trong miệng thằng nhóc này, tôi cũng muốn biết”
“Xương Rồng, làm người không thể quá tham lam” Lanny nhìn chằm chằm Xương Rồng: “Phản Tổ Minh các người đã đoạt lấy một mảnh vỡ Tà Thần rồi. Chẳng lẽ muốn nuốt tất sao?”
Kim Đông Tứ bước lên phía trước, ông ta và Lanny đồng thời đối mặt với Xương Rồng, muốn mang Trương Thác đi, nếu có thể mang Trương Thác trở lại, hai người họ coi như lấy công chuộc tội.
“Thật thú vị” Xương Rồng giễu cợt: “Vừa rồi hai người trốn trên không, không dám làm gì. Bây giờ xuống ngồi mát ăn bát vàng, còn nói rất đường đường chính chính, tưởng người của Phản Tổ Minh chúng tôi dễ bắt nạt sao?: “Xương Rồng, đừng không làm gì đã lôi thế lực phía sau ra” Kim Đông Tứ bước lên phía trước: “Nếu nói về thế lực phía sau, hội Thần Ẩn chúng tôi không cần biết Phản Tổ Minh các người như thế nào, mọi người nếu đang hợp tác, phải có thành ý. Hôm nay tôi có thể đóng đinh Trương Thác ở đây, đó là do hội Thần Ẩn tôi đã làm anh ta bị thương nặng, nếu không, ông có thể đối phó với Trương Thác được chắc?”
Lanny cũng tiến lên một bước.
Ánh mắt Xương Rồng quét qua hai người bọn họ một cái, nói: “Xem ra hai người còn định ỷ đông hiếp yếu?”
Trong khi Xương Rồng nói, ông ta liếc nhìn về phía trên cùng của tòa tháp cũ, có một bóng người đang đứng ở đó, mặc dù bất động nhưng sự tồn tại của bóng dáng này cho thấy sức mạnh của tổ chức Phản Tổ Minh không hề yếu hơn hội Thần Ẩn.
Lanny và Kim Đông Tứ sợ hãi liếc nhìn bóng dáng đó, rồi Kim Đông Tứ nói: “Xương Rồng, tôi chỉ nói về sự chân thành trong sự hợp tác giữa hai bên. Mọi người đều có thứ mình muốn, sao chúng ta không đổi cách khác, cùng nhau sử lý Trương Thác, được không?”
“Được” Xương Rồng gật đầu, ba người coi Trương Thác như hàng hóa rồi tiến hành giao dịch.
Bên kia, Trương Thác quỳ trên mặt đất, máu không ngừng từ trên người anh chảy xuống, anh có thể cảm giác được đầu nặng xuống, mi mắt không khỏi nhắm lại.
“Tôi… không muốn… chết…”
Trương Thác trong lòng gào thét, anh thừa nhận mình sợ hãi, người không sợ chết luôn chỉ có mấy người, Trương Thác có quá nhiều bận tâm, anh không muốn chết, anh không yên tâm về những người bên cạnh mình.