Chị Po đang giúp Trương Thác kiểm tra vết thương nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó bà ấy bật dậy đi đến chỗ bà Eunice, bà ấy nhìn bà Eunice: “Gia tộc Norman? Tên bà là gì?”
“Cô là ai?” Bà Eunice nhìn chị Po với khuôn mặt kiêu ngạo.
“Cái thứ không biết trên dưới” Chị Po quát một tiếng: “Tôi hỏi bà, bà tên là gì?
“To gan!” Phi công trực thăng của bà Eunice quát lên lên: “Cô có thân phận gì, cũng xứng được nói chuyện trước mặt với bà Eunice nhà Norman ư-”
“Eunice?” Chị Po lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc, sau đó lắc đầu: “Tôi chưa nghe nói đến bao giờ, tôi hỏi bà Mararita đâu rồi?”
“Bà cố của tôi đã qua đời lâu rồi” Bà Eunice không khỏi nhìn chị Po nhiều hơn một chút: “Bà là ai, hỏi tới bà cố của tôi làm gì vậy?
“Qua đời rồi à” Vẻ mặt chị Po đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp: “Rốt cuộc tôi đã ở bên trong bao lâu rồi? Nhóc Mararita đã là bà cố của bà luôn rồi, tôi thấy bà cũng không còn quá trẻ, sắp một trăm tuổi rồi đúng không”
Bà Eunice chú ý tới những từ ngữ mà chị Po nói, nhóc Mararita2 “Ha ha” Chị Po khế cười một tiếng, sau đó rút sợi dây chuyền trên cổ ra ném cho bà Eunice: “Bà cố của bà có từng cho bà xem cái này chưa?”
Bà Eunice vô thức bắt lấy sợi dây chuyền do chị Po ném tới, đó là một mặt dây chuyền hình lưỡi liềm với vô số viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh, lúc bà Eunice nhìn thấy sợi dây chuyền, bà giật mình, trong mắt đầu tiên là xuất hiện nghỉ ngờ, rồi mờ mịt, sau đó là kinh hãi, và cuối cùng trở thành không thể tin được.
Chỉ với ánh mắt của bà Eunice đã đủ để quay một bộ phim truyền hình pháo đài.
“Đây là dây chuyền mặt trăng khuyết!” Ban đầu Eunice cầm dây chuyền bằng một tay, sau đó liền chuyển thành dùng hai tay nâng lên, hai tay bà ta run rẩy: “Bà cố Mararita có một dây chuyền như vậy, bà nói rằng dây chuyền này tổng cộng có hai chiếc, còn có một dây, ở trong tay mẹ bà, chẳng lẽ nào, cô là….
“Đã lâu rồi tôi không dùng cái tên này” Chị Po thở dài một tiếng: “Pokamen Norman”
“PhichI”
Bà Eunice quỳ gối xuống, hoàn toàn không để ý đến mặt đất bẩn thỉu trước mặt: “Cô, cô thực sự là bà sơ của tôi, bà Pokamen ư”
Bà Eunice không thể tin được, mặc dù bà biết rất rõ rằng, sợi dây chuyền mặt trăng khuyết này, cả thế giới sẽ không bao.
giờ tìm thấy một sợi dây chuyền nào khác nữa, sợi dây chuyền này được làm hoàn toàn giống với sợi dây của bà cố mình, với địa vị của bè Eunice, bà đã nhìn thấy quá nhiều ngọc ngà châu báu rồi, không có bất kỳ châu báu nào có thể lừa được bà, nhưng chuyện này khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Chị Po cong môi: “Gia tộc Norman có gì to tát sao? Tôi còn cần phải giả danh à?”
“Không phải.” Bà Eunice vội vàng lắc đầu: “Chỉ là chuyện này cũng thật khó mà tin được, nếu là bà là bà sơ của cháu, vậy thì hiện tại đã hơn hai trăm tuổi, nhưng nhìn bà…”
“Nói láo, tôi mới hai mươi tám tuổi thôi” Chị Po không hề có chút lịch sự nào mà chửi một tiếng, sau đó xua tay, bà Eunice, người đang quỳ ở đó, không tự chủ được mà đứng lên.
Ánh mắt của chị Po trở nên dịu lại, bộ dạng ban nãy của bà †a, chẳng qua chỉ là tính tình vốn có mà thôi, nói cho cùng, thì bà Eunice cũng chính là cháu chắt của bà.
Giọng chị Po cũng bớt bá đạo đi, và dịu dàng hơn, “Mộ của Mararita vẫn còn chứ? Tôi muốn đi thăm nó một chút”
“Mộ của bà cố vẫn luôn ở đó”
“Đi thôi, dẫn tôi đi năm nó một chút, khi nó mới mười ba tuổi, tôi đã rời bỏ nó, tới bây giờ nó cũng không còn nữa, tôi không phải là một người mẹ tốt” Chị Po lắc đầu, bước lên trước, kéo lấy cánh tay của bà Eunice.