Ngay sau đó, đám người Cửu Mệnh mở mắt trân trân nhìn thấy Trương Thác, người đang quấn băng gạc trên người, đi đến trước mặt họ.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, đám người Cửu Mệnh đều biết rõ ràng người bị băng bó trước mặt chính là Quân vương của Đảo Quang Minh! Kẻ đã lật đổ sự thống trị hàng trăm năm của Vương hội!
“Mọi người, sao lại đi vội thế” Trương Thác bước tới cười nói, ánh mắt anh quét qua đám người Cửu Kiếp, cuối cùng rơi vào trên người Ly Hòa.
Tất cả mọi người của Cửu Mệnh lập tức trở nên căng thẳng, họ im lặng không dám nói chuyện, vốn dĩ Quân vương của Đảo Hắc Ám đã đủ để làm họ sợ hãi rồi, nhưng Quân vương của Đảo Quang Minh này cũng đáng sợ không kém Quân vương của Đảo Hắc Ám là bao.
Trước tiên hãy nói về danh tiếng, ngoài danh tiếng của Đảo Quang Minh, tên tuổi của Quân vương địa ngục đã lan truyền không biết bao nhiêu năm, có thể nói tất cả các thế lực ngâm đều nghe bốn chữ Quân vương địa ngục này tới quen tai rồi.
Và xét về sức mạnh, cao thủ đứng sau Quân vương Đảo.
Hắc Ám, bị cao thủ do Quân Vương Đảo Quang Minh mang đến, giết chết ba người ngay tại chỗ, một người bị chặt mất một cánh tay, mặc dù đám người Cửu Mệnh không biết thân phận của người bị chặt một cánh tay là gì, nhưng những gì họ biết được là đảo Hắc Ám không bằng Đảo Quang Minh.
Đương nhiên, nếu người của Cửu Mệnh có thể hiểu rõ ràng thân phận của kẻ bị chém cánh tay, e rằng nỗi sợ hãi của bọn họ đối với Đảo Quang Minh chỉ càng thêm sâu hơn.
Trương Thác nhìn đám người Cửu Mệnh đang có vẻ mặt căng thẳng, anh chợt nhận ra điều gì đó, thân thể chấn động, băng gạc quấn quanh người anh như xác ướp lập tức rách hết, chỉ còn lại phần thân dưới vẫn còn quấn.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Thác, biểu cảm của đám người Cửu Mệnh vô cùng đặc sắc “Xin lỗi, trước đây tôi dùng tên giả là Trương Ức Thùy”
Trương Thác cười nhẹ, sau đó vội vàng vươn tay ra: “Ly Hòa, còn phải cảm ơn cô, e rằng tôi phải chết ở bên ngoài mất”
“Cậu… Cậu… Ly Hòa nhìn Trương Thác, ánh mắt trở nên ngây dại, bắt đầu lắp bắp kinh hãi: “Cậu là là Quân vương địa ngục…
“Gọi tôi là Trương Thác được rồi” Trương Thác nhún vai, rồi nhìn xung quanh: “Đảo Quang Minh đã bị phá hủy, bắt đầu từ hôm nay, trên đời này không còn Đảo Quang Minh nữa, cũng không còn Quân vương địa ngục nữa”
Không có Đảo Quang Minh, cũng không còn Quân vương địa ngục nữa!
Lời nói của Trương Thác là thông báo với toàn thế giới, thông báo điều gì ư, khi đám người Cửu Mệnh đã hoàn toàn rời đi, lời nói đó vẫn còn vang vọng trong tâm trí họ, đây là sự kết thúc của một thời đại, đồng thời cũng là mở ra một thời đại mới.
Trên đời không còn Quân vương địa ngục nữa, nhưng tên của Trương Thác được nhớ đến ngày hôm nay.
“Trương Thác, tôi cũng rời đi trước đây” Huyền Thiên Lân xuất hiện ở phía sau Trương Thác.
“Tiền bối Huyền Thiên Lân, ông đây là…”
“Sư phụ của cậu để lại vài lời cho tôi” Huyền Thiên Lân nói: “Có một số nơi, tôi phải đi xem một chút, quyển sách này, cho tôi mượn dùng trước.”
Huyền Thiên Lân đang nói đến cuốn sách màu xanh trong tay Trương Thác.
“Yên tâm đi” Huyền Thiên Lân nói: “Trên đời này có rất ít thứ có thể làm tổn thương tôi, hơn nữa, tôi chỉ đi xem những nơi đó thôi, rất nhanh sẽ quay lại tìm cậu uống rượu, có một chuyện tôi cần phải nói với “Tiền bối Huyền Thiên Lân cứ nói ạ” Vẻ mặt Trương Thác nghiêm túc.