Mà sắc mặt của bảy tên đội viên Cửu Cục cũng càng lúc càng khó coi hơn.
“Thật ra tôi luôn nghĩ, chúng ta luôn bị nhốt ở đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ có ba khả năng, thứ nhất, cảnh vật nhân tạo nhưng rất chân thật, lợi dụng ánh sáng bức xạ, ở xa †ạo ra một hiện tượng giả tạo, nói dối ánh mắt của tôi và Triệu Chính Khải, ví dụ như chúng ta sắp đến đỉnh núi, nhưng nhìn qua vẫn ở sườn núi như cũ, lúc này xuất hiện một cái tượng đá, xuất hiện một cái tảng đá đã làm kí hiệu, để cho chúng tôi nghĩ rằng vẫn ở nguyên tại chỗ, sau đó mấy người lộ ra biểu cảm sợ hãi, dừng lại ở đằng đó, thế nhưng cái giả thuyết này vẫn không chắc chắn lắm”
Trương Thác hít sâu một hơi: “Khả năng thứ hai là không gian này không có vấn đề gì, cái xảy ra vấn đề là tôi và Triệu Chính Khải, trong trận mưa to có trộn một lượng lớn dược vật. Nếu thấm vào cơ thể của chúng tôi sẽ rất dễ sinh ra ảo giác, nhưng khả năng này cũng rất nhỏ. Nếu muốn đối phó với tôi, mấy người nên biết răng khả năng nhận thức dược vật của tôi không hề kém hơn mấy nhà sinh vật học. Vậy thì chỉ còn khả năng thứ ba mà tôi nghĩ là có thể xảy ra nhất. Dù nói ra thì hơi điên rồ, nhưng tôi không thể nghĩ ra thêm khả năng nào có thể khiến tôi bị mắc kẹt trong ngọn núi này nữa.”
Mấy người Cửu Cục không nói gì, thái độ hiện tại của họ đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Trương Thác điều chỉnh lại tư thế ngồi, nói tiếp: “Từ rất lâu trước đây mấy người đã tu sửa ngọn núi này ở một mức độ nhất định, vì vậy mới có thể thay đổi diện mạo của ngọn núi ở một mức độ nhất định, chẳng hạn như dịch chuyển một số chỗ. Mà cho dù là mây đen trên trời hay là mưa như trút nước, chẳng qua cũng chỉ là một cách để cản trở tầm mắt của Triệu Chính Khải và tôi mà thôi. Nếu như mấy người thực sự đã cải tạo lại núi thì mọi chuyện đều dễ dàng giải thích, mỗi lần tôi xuất hiện bên cạnh bức tượng đá, trông có vẻ đang đưa ra quyết định thì lần nào bảy người các người cũng làm một số ám thị tâm lý với tôi, liên tục từ lúc chúng tôi lên núi, xuống núi, trong lúc đó hoàn toàn hoàn có thể khiến núi biến đổi ra mấy nơi không giống nhau. Còn cái gọi là núi Chúng Thần, có thể chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng khi muốn sử dụng, có khi lại là một thánh địa bí mật.”
“Giỏi” Người phụ nữ luôn rụt rè nhất võ tay: “Không hổ là Quân vương địa ngục, thực sự rất giỏi, nhưng tôi hơi tò mò không biết làm thế nào mà anh lại phát hiện ra được”
“Thực ra rất đơn giản” Trương Thác liếc Triệu Chính Khải: “Anh ta cố ý tỏ ra lo lắng, chẳng qua là để mấy người thả lỏng cảnh giác. Tối hôm trước, anh ta trông như định đá vào tượng đá, nhưng thật ra, anh ta chỉ đá dụng cụ đánh lửa bên trong bật lửa đi mà thôi. Nhưng đêm qua, tôi đã nhìn thấy những mảnh vỡ bật lửa ở trước tượng đá mà mấy người chuẩn bị sẵn. Ngoài ra, tôi có thể ngủ trước tượng đá, sợ rằng bên trong có rất nhiều chất kỳ dị, phải không? “
“Không đúng” Triệu Chính Khải đột nhiên nói: “Tôi nghĩ anh không chỉ biết mỗi lý do này, anh phải nói rõ hết cho tôi, nếu không trong lòng tôi sẽ khó chịu, còn có lý do gì nữa?”
“Biểu hiện của những người này quá vô dụng” Trương Thác liếc mắt nhìn bảy người Cửu Cục: “Mọi người và tôi đều biết lần này địch không dễ đối phó, trước tiên là thiếu hai nhóm đội viên, đã như vậy rồi, làm sao mấy tên vô dụng này vẫn không xảy ra chuyện gì?”
“Vậy thì mục đích của họ là gì?” Triệu Chính Khải nói: “Làm trò cười này chỉ để dọa chúng ta thôi sao? Hay là muốn chúng †a tin rằng trên thế giới này thực sự có thần linh tồn tại?”
“Không biết” Trương Thác lắc đầu: “Mục đích rất khó nói, có thể lớn như mối thù giết cha, hoặc cũng có thể nhỏ như một trò đùa, có rất nhiều khả năng, nhưng tôi nghĩ khả năng lớn nhất là chuyển hướng sự chú ý của tôi thông qua anh”
Triệu Chính Khải vô thức hỏi: “Chuyển hướng sự chú ý gì của anh?”
“Không để tôi đến tổ địa nhà họ Tô” Trương Thác nhún vai: “Tin tức mà anh nhận được, thậm chí bao gồm cả cái gọi là tất cả người trong tổ địa đều đã biến mất, cũng chỉ là thứ mà người khác muốn anh biết mà thôi. Anh đưa tôi tới đây, sau đó bị mắc kẹt trên ngọn núi này hai ngày. Chỉ sợ đây là mục đích của bọn họ. Cái gọi là Lão Quái Vật chỉ là một thông điệp của Anna muốn truyền đạt cho chúng ta. Đối với khả năng của bọn họ, muốn lừa Anna nói gì đó thì không phải rất dễ dàng sao?”
“Giỏi, thực sự rất giỏi, không hổ là người mà Thánh Chủ thường xuyên nhắc tới, nhanh như vậy mà đã phân tích ra bí ẩn của ngọn núi này” Người lớn tuổi nhất trong Cửu Cục không ngừng vỗ tay.
“Chậc chậc” Trương Thác đâm vào Triệu Chính Khải, lộ ra vẻ phiền muộn: “Trông dáng vẻ của mấy người, lúc trước có Hội Thần Ẩn và Phản Tổ Minh xâm nhập vào Cửu Cục của các người. Bây giờ xem ra thế giới thần thánh cũng đã xâm nhập rồi”