Con Rể Quyền Quý

Chương 2389



Chương 2389:

Dãy núi sụp xuống, một dãy ánh sáng màu trắng hình thành nên cánh cửa lớn, phải dài rộng tới trăm mét, nó cứ thế xuất hiện trong không trung, sau đó bổ nhào xuống đất.

Con quái vật đầu hổ phát ra tiếng kêu hưng phấn, nó xông vào trong cửa lớn.

Mấy giây sau, cả núi Côn Sơn khôi phục lại sự yên tĩnh, trong sự sụp đổ của dãy núi có vô số những xác chết thực nghiệm bị kẹt lại, bọn chúng không vào trong cửa lớn, cơ thể bị rơi ở bên ngoài cửa, hoàn toàn bị cắt đứt thành trăm mảnh.

Mà mấy người Huyền Thiên Lân thì không thấy tung tích đâu nữa.

Sa mạc tỉnh Mới.

Trong tầng ba của cổ trấn dưới lòng đất.

Cơ thể ba mét kia, hai mắt nó phát ra ánh sáng đỏ, nó quét nhìn xung quanh, phát ra những tiếng trầm thấp: “Tà thân Ngô Phục Quy, vị thần duy nhất trên thế gian!”

Nói như vậy, trường hợp này giống y như lúc ở nhà họ Triệu.

“Vị thần?” Trương Thác lạnh lùng nhìn cơ thể này, sau đó trong tay anh biến ra một thần kiếm màu tím, đâm về phía nó.

“Tiểu bối to gan!” Tà thân gầm lên một tiếng.

Ninh Châu và mấy người Andre không ngừng cười lạnh, Trương Thác này quá tự tin, lại dám ra tay với tà thần, mặc dù nó mới chỉ là linh thể mới tỉnh dậy, nhưng là vị thần duy nhất trên thế gian, sức mạnh của tà thần không phải loại người như Trương Thác có thể lí giải được.

Trương Thác đâm một cái, ba người Phản Tổ Minh cười khẩy.

Nhưng trong nụ cười của ba người, Trương Thác đâm một cái vào nửa người của tà thần, thẳng thừng đâm vào eo, cắt tà thần thành hai đoạn.

Đây là cơ thể hoàn mỹ mà Ninh Châu đã dày công tạo nên, cứ như thế đã bị Trương Thác tách ra.

“Sao có thể!” Ninh Châu vô thức phát ra tiếng hét kinh ngạc.

“Sao… sao lại như vậy, sức mạnh của Ngô…” Trong giọng nói của tà thần cũng tràn ngập sự bất ngờ.

“Vừa nãy Ninh Châu có nói một câu rất hay” Khuôn mặt Trương Thác mang theo nụ cười: “Kết hợp những mảnh vỡ còn sót lại của người kế nhiệm trấn thủ, anh của ngày hôm nay vừa hay có thể không chế được cơ thể, khống chế được tâm năng lượng này, Phản Tổ Minh vẫn luôn tìm tinh thể lửa, không bỏ qua một chút nào, hơn nữa là còn khởi động kế nhiệm, sợ rằng bọn họ cũng đã tính tới việc làm thế nào mới có thể làm cho anh tỉnh lại sớm nhất, nói như vậy cũng có nghĩa là, những tinh thể lửa lưu lạc ở bên ngoài, ít đi một chút là anh không có cách nào hoàn toàn khống chế được sức mạnh sao? Vừa hay, có một viên tinh thể lửa quả thật bị các người lãng quên rồi”

“Không thể nà. inh Châu hét lên: “Chúng tôi đã thăm dò tất cả những tài liệu liên quan tới Đảo Quang Minh, số lượng mảnh vỡ tà thần mà Đảo Quang Minh có được chính xác là số lượng mảnh mà chúng tôi đang thiếu, mà những mảnh vỡ tà thần đó đều được chúng tôi tìm thất rồi, nếu như ban đầu anh không làm vỡ các mảnh trong phòng thí nghiệm thì tà thần đã tỉnh lại từ lâu rồi, ngày hôm nay căn bản không thể nào thiếu mảnh nào được hết!”

“Nói ra thì vẫn là một chuyện khá hay đấy” Trương Thác tản hết ánh sáng từ kiếm đi, anh đi về phía trước, nắm lấy đầu tà thần, tay còn lại nhấc nửa người tà thân lên: “Ban đầu, tổ chức Sát Đao của Cửu Cục đã từng tới tìm tôi, hỏi tôi có tinh thể lửa không, cũng chính là mãnh vỡ tà thần trong tay các người, tôi cho bọn họ một miếng, mặc dù cuối cùng nó lại quay về tay tôi nhưng một miếng đó tôi không hề đặt lại Đảo Quang Minh, cũng tức là, số liệu mà các người điều tra là đúng, nhưng số lượng tìm thấy lại thiếu mất một mảnh, đây liệu có được xem là cọng rơm cuối cùng đánh át được cả cỏ thơm không? Một mảnh tinh thể lửa nhỏ như vậy lại khiến cái gọi là tà thần biến thành dáng vẻ phế vật như bây giờ, hửm?”

Nghe Trương Thác nói vậy, sắc mặt Ninh Châu vô cùng khó coi, từ sau khi tiếp nhận Đảo Quang Minh, cô ta không chỉ điều tra số lượng một lần, qua vô số lần kahor sát, xác định chắc chắn không thiếu mới khẳng đỉnh là đủ rồi.

“Tà thần, hay lắm” Trương Thác nói một tiếng: “VỡI”