Chương 2391:
Bàn đá ở trong tay Trương Thác, Tà Thần nào dám không nghe, lập tức liền ra lệnh cho đám người Andre.
Trong lòng đám người Andre, mệnh lệnh của Tà Thần là không thể phản kháng, bây giờ sao còn dám kiêu ngạo với Trương Thác nữa, lập tức cung kính dẫn đường.
Trương Thác lúc này mới phát hiện, Phản Tổ Minh đã sớm khai quật truyền thừa của Lâu Lan, chỉ là đang chờ anh đến đây.
Nhưng mà, Trương Thác cũng không phải tình cờ mà đến được đây, chuyện của Lâu Lan chính là Tuần Minh đã để lại tin tức cho anh trước đó, Trương Thác cũng đã có chuẩn bị trước mới đến.
Cửa vào truyền thừa của Lâu Lan vừa mở ra, Trương Thác lại đứng giữa sa mạc lần nữa.
Ngay lúc vừa trở lại hoang, một tia ánh tím hiện lên cắt phăng đầu Andre, Andre còn chưa kịp phản ứng gì, liền trừng lớn đôi mắt, thi thể chia lìa.
Mại Lạc thấy tình thế không đúng, lập tức bỏ chạy, nhưng đang đứng giữa hoang mạc, sao anh ta có thể chạy thoát được? Thực lực của Trương Bá hoàn toàn áp đảo Mại Lạc.
Rất nhiều tia sáng tím chặn đứng toàn bộ đường lui của Mại Lạc, sau đó Mại Lạc bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết, Mại Lạc vốn cho rằng hôm nay chính là ngày anh ta có thể báo thù Trương Thác, lại không nghĩ răng, đến với niềm tin vững chắc như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại bị Trương Thác nghiền áp đến cơ hội thở dốc cũng không có.
Sau khi Trương Thác giết xong hai người đó, liền nhìn về phía Châu Ninh.
Châu Ninh mặt xám như tro tàn, cô ta biết bản thân mình hôm nay chắc chắn trốn không thoát.
“Tôi không giết cô” Trương Thác lắc lắc đầu, “Tôi có thể nhìn ra, Tổ Lâm có tình cảm với cô, nhưng để cô tồn tại chính là một tai họa ngầm, tôi sẽ phế toàn bộ kinh mạch của cô rồi gọi người mang cô rời đi, giam lỏng cô ba năm, ba năm sau, nếu Tổ Lâm vẫn không thể quên được cô, tôi sẽ chỉ chỗ để cậu ấy đi tìm cô, ba năm này cũng coi như cho cô một cơ hội”
Trương Thác dứt lời, tia sáng màu tím xung quanh Châu Ninh biến mất, sau đó Trương Thác nắm lấy cái đầu của Tà Thần, dùng công lực nâng bàn đá lơ lửng giữa không trung chờ đợi.
Nửa tiếng sau, một chiếc máy bay trực thăng bay trên đầu Trương Thác, rồi đáp xuống đất.
Trương Thác nhìn cô ta ra hiệu, Ninh Châu ngoan ngoãn bước lên trực thăng, còn Trương Thác cầm lấy đầu Tà Thần và nâng chiếc bàn đá, vận khinh công rời khỏi.
Lúc này, trời đã tối rồi, Trương Thác không kiêng nể gì nữa, dùng toàn bộ thực lực nên chỉ hai tiếng sau, Trương Thác đã rời khỏi sa mạc đi vào huyện thành, tiến vào một nhà trọ bình thường giữa toàn những nhà trọ lớn ở đây.
“Được rồi, bây giờ ông kể tỉ mỉ về phù triện cho tôi nghe”
Trương Thác thuận tay ném đầu Tà Thần lên chiếc bàn gần đó.
Cho dù bây giờ Tà Thần hiểu rõ, Trương Thác sẽ dùng chính những phù triện đó để trấn áp ông ta nhưng bây giờ anh sẽ không để ông ta có cơ hội từ chối nói rõ mọi chuyện.
Sau khi nghe Tà Thần nói kỹ lưỡng về chuyện này, Trương Thác mới có thể miễn cưỡng vẽ được những phù triện bên trân chiếc bàn đá đó, giống như những gì Tà Thần, những phù triện này bản thân nó đã có tác dụng áp chế hồn thiêng, cho dù là người thường vẽ ra, cũng sẽ anh hưởng đến hồn thiêng.
Sau khi Trương Thác vẽ những phù triện này lên một tờ giấy, Trương Thác phát hiện tờ giấy này cũng có thể sinh ra mộ tia sáng đỏ liên kết với Tà Thần, nhưng giấy cũng không phải là vật chứa nên cũng không thể gây ra ảnh hưởng quá lớn cho Tà Thần.
Trương Thác suy ngẫm một hồi, qua mộ đêm đến sáng hôm sau, anh ra ngoài mua về một khối ngọc.
Những loại ngọc bày bán ở đây, tuy rằng hầu hết đều là ngọc giả, nhưng Trương Thác vẫn có thể tìm thấy được những khối ngọc thật.
Trương Thác cầm ngọc thạch trở vầ nhà trọ, có kinh nghiệm vẽ phù triện tối qua, Trương Thác khắc chính xác phù triện lên trên khối ngọc kia, sau khi anh đặt khối ngọc đã khắc phù triện bên cạnh cái đầu của Tà Thần, tia sang màu đỏ đó lại xuất hiện, nhìn bằng mắt thường cũ thấy tia sáng màu đỏ đó bị khối ngọc hút vào, sau đó giọng nói của Tà Thần liền phát ra từ bên trong khối ngọc.