Chương 2401:
Trên đỉnh đầu của Trương Thác hiện ra một đóa sen tím, ánh sáng tím trong đó vốn dĩ thuần khiết, lúc này lại hiện một tia sáng trắng.
Trương Thác cười nói: “Tôi luôn cho là ông già Lục không nói gì cho tôi hết, nhưng có một ngày, tôi chợt phát hiện, ông già không đáng tin này còn để lại cho tôi một bảo bối, tôi không có hồn thiêng, nhưng tôi có… chiến linh!”
Lúc Trương Thác nói ra hai từ chiến linh thì bỗng dưng có màn sương trắng bao phủ khắp người của anh, thổi bay đi không ít.
Một bóng dáng cao tới bảy mét xuất hiện sau lưng Trương Thác, người này mặc áo dài trắng, tay cầm một thanh kiếm mỏng, tóc xõa tung bay.
“Hoa rơi tuyết thổi, kiếm thuật tuyệt đỉnh, đường kiếm lộ ra sự sắc bén kiếm lộ sắc nhọn sắc bén, nụ cười Kiếm Thần có thể khiến tiên phật, quỷ thần động dung” Trương Thác lẩm bẩm, cũng không quay đầu lại, nói: “Người này, bảy tuổi đã học kiếm pháp, luyện thành sau bảy năm, từ đó đến giờ vẫn chưa gặp được địch thủ, bây giờ các có thể may mắn được chiêm ngưỡng loại kiếm pháp này”
Trương Thác nhẹ ngàng nâng tay lên, thân hình khổng lồ cao bảy thước mặc áo choàng trắng đứng sau anh cũng cầm kiếm lên, hàn quang chợt lóe, con đại bang cánh đen đang bay lượn trên không trung nháy mất biến mất.
Nhất kiếm chỉ uy, mười ba người mặt áo đen liên thủ biến thần hình dạng của thần, vào giây phút này, mười ba cặp đồng tử giấu dưới lớp áo choàng đen đồng thời co rút lại.
Trương Thác nói tiếp: “Anh linh có hồn, chiến linh lại chỉ có chiêu, nhưng dù vậy cũng đã đủ để ngạo thế quần hùng.
Ông Lục à, không ngờ trong quyển sách không hữ kia lại cất giấy vật này, xin cảm ơn”
Sau lưng Trương Thác, thân ảnh khổng lồ kia cầm lên trường kiếm.
Mười ba người mặc áo đen liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau kết ấn, linh khí trên người bọn họ không ngừng tỏa ra, khi linh khí quanh người bọn họ nồng đầm đến đỉnh cao thì biến dị đột nhien phát sinh, thân hình bọn họ bắt đầu trở nên cao lớn hơn, áo choàng khoác trên người rách toạc ra.
Giờ phút này Trương Thác cũng đã hiểu tại sao bọn họ lại phải giấu mình dưới lớp áo choàng, bởi vì cơ thể bọn họ đã sớm bị biến dị, mười ba khuôn mặt kia đã không còn giống người nữa, trên mặt mỗi người đều mang theo những đặc thù của thú dữ.
Phản Tổ Minh thông qua kỹ thuật gien của mình để bức tất cả tiềm lực của con người ra trong một khoảng thời gian ngắn, khiến con người nhanh chóng tiến bộ, thế nhưng đi kèm với sự tiến bộ vượt bậc này cũng phải trả giá, đánh đổi rất nhiều thứu.
Thân hình 13 người mặc áo choàng đen tức khắc cao hơn 3 mét, tay chân bọn họ to dài, trông giống hệt như quái vật.
“Khặc khặc, không hổ là quân vương chốn địa ngục”
Giọng nói người áo đen cầm đầu càng thêm khàn khan: “Lực công kích mạnh như vậy thật sự đã vượt qua sự đoán của tôi, chỉ sợ trong cảnh giới Phủ Thần không có ai có thể làm đối thủ của cậu, thế nhưng loại công kích kiểu này cậu có thế sử dụng được mấy lần chứ? Huống hồ cậu còn đang đứng trong tán linh trận!”
Mười ba người mặc áo đen cao lớn chốc lát đã thay đổi phương hướng, hình thành một vòng tròn, vây Trương Thác ở giữa.
Khóe miệng Trương Thác nhếch lên, nở nụ cười: “Mỗi một chiến linh, chỉ có thể ra một chiêu, nhưng chiêu này cũng không phải loại mặt hàng như mấy người có thể ngăn cnar được, chiêu tiếp theo gọi là phiêu…”
Trương Thác mới nói đến đât thì trong màn sương mù dày đặc bỗng truyền đến tiếng hét lớn.
“Yêu nghiệt lớn mật yêu nghiệt! Bần tăng liếc mắt một cái đã phát hiện các người không phải người!”
Tiếng hét này vô cùng hữu lực, mười phần trung khí tựa như tiếng chuông lớn.