Con Rể Quyền Quý

Chương 2404



Chương 2404:

Có Toàn Cảnh Thiên bên cạnh, Trương Thác của không cần phải dựa vào Tà Thần nữa. Dưới sự dẫn đường cảu Toàn Cảnh Thiên, Trương Thác đã đến được tổ địa Lâu Lan bằng lối tắt.

Dọc đường đi, Trương Thác nhìn thấy không ít thi thể nằm ngang dọc trong màn sương, có vài người là bị giết, cũng có vài người là chết tự nhiên.

Toàn Cảnh Thiên giải thích: “Loại trận pháp Tộc lão đã mở ra này là để ngăn người khác xông vào tổ địa, trong màn sương này ẩn giấu rất nhiều tán linh trận, thực lực hơi yếu một chút trong thời gian ngắn sẽ bị trận pháp hút hết linh khí trên người, lại kích phát một í cơ quan, ví dụ như khói độc này nọ, tiêu diệt kẻ xâm lược”

Trương Thác đánh giá Toàn Cảnh Thiên một phen: “Phía trước cậu bày ra bộ dấng tham ăn đó, thực lực hẳn là Phú Thần Trung Kỳ đúng không?”

Toàn Cảnh Thiên đưa tay gãi đầu, bà tay đầy dầu mỡ của anh ta bôi lên đầu kiến đầu trọc trông có vẻ bóng loáng.

“Khoan đã” Trương Thác đột nhiên giữ chặt Toàn Cảnh Thiên.

Thần sắc Toàn Cảnh Thiên cũng trở nên ngưng trọng: “Em cũng nghe thấy”

Trong màn sương mù dày đặc trước mặt có từng trận thanh âm phát ra.

Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên thả chậm bước chân, màn sương mù dày đặc trước mặt đột nhiên quay cuồng, hiển nhiên có người đang ở trong đó, chỉ là do có màn sương chắn ngang nên không thấy rõ lắm.

“Nhân Miêu, đã lâu không gặp” Một giọng nói vang lên.

“Muốn gặp là có thể gặp, chẳng qua là thật sự không muốn gặp ông thôi, Phá Quân”

Trong màn sương dày đặc, Nhân Miêu nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt toát ra một tia bất đắc dĩ.

Đứng đối diện Nhân Miêu là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền. Diện mạo của người đàn ông này rất bình thường nhưng chỉ cần liên hệ cái tên “Phá Quân” với người đàn ông trước mặt này thì sẽ không nói ông ta có liên quan đến hai chữ bình thường nữa. Thân là người đứng đầu trong ba vị thiên tinh, thực lực của Phá Quân trong tam đại thiên tinh cũng là mạnh nhất. Người này cương trực công chính, tác phong hành sự hào phóng.

Phá Quân nhìn Nhân Miêu: “Trên người cậu tràn ngập mùi bụi bẩn”

Nhân Miêu bĩu môi, “Người sống một đời, đơn giản chính là vì tiền và phụ nữ. Trên người tôi có bám mùi bị bẩn chăng phải cũng rất bình thường sao? Không lẽ phải giống ông, ngay cả nữ sắc cũng không gần thì tồn tại có ý nghĩa gì chứ?”

Phá Quân mỉm cười: “Vì tín niệm”

“Ông tự chơi cái tín niệm gì đó của ông đi. Bây giờ truyền thừa Lâu Lan sắp xuất thế, mục đích ông đến đây là gì?” Nhân miêu khẽ nhíu mày.

“Tôi dĩ nhiên có mục đích của riêng mình”

“Phá Quân, tôi vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc ông đang bán mạng vì ai?” Thân hình Nhân Miêu vừa động liền xuất hiện tại chỗ cách Phá Quân 1 mét: “Lúc trước, bất kỳ việc gì ông làm cũng chỉ vì hành hiệp trừ nghĩa chứ không chứa mục đích gì”

“Tôi bán mạng cho ai? Tôi có thể bán mạng cho ai chứ?”

Phá Quân cười: “Tôi chỉ sống vì chính bản thân mình mà thôi.”

Nhân Miêu lắc đầu: “Lời này của ông chỉ để nói cho mình ông nghe thì được. Tôi biết ông có mối quan hệ sâu xa với Lâu Lan, nhưng vào lúc này, tôi khuyên ông không nên nhúng tay vào việc của Lâu Lan. Chuyện truyền thừa Lâu Lan được khai quật lần này rất trọng đại, không phải tôi hay ông là có thể giải quyết được, đây là lời khuyên tôi dành cho ông”

Nhân Miêu nói xong liền quay đầy nhìn thoáng qua màn sương mù, hướng anh ta nhìn chính là chỗ của Trương Thác và Trần Cảnh Thiên.

“Cậu không cần nói mấy điều này với tôi” Phá Quân cười nói: “Phá quân tôi trước giờ vẫn luôn làm việc theo ý mình, nghĩ thế nào thì sẽ làm thế đó”

“Tôi chỉ muốn khuyên bảo ông mà thôi. Tôi đi đây” Nhân Miêu lưu lại những lời này, cơ thể hóa thành một tia sáng, nháy mắt đã biến mất.