Chương 2433:
Một nam một nữ liếc nhau, hai người muốn tìm cơ hội phản kích, nhưng một giây sau, hai người cùng nhau trừng lớn mắt, cánh tay Trương Thác dùng sức, nhẹ nhàng vặn gấy cổ hai người.
“Nhưng mà kiên cường cũng không thể cứu mạng hai người đâu” Trương Thác lắc đầu, tiện tay ném hai cái xác ra ngoài.
Thiếu đi ánh sáng, chiến khôi tấn công hai người Toàn Cảnh Thiên cũng dừng động tác lại.
Trong lòng Toàn Cảnh Thiên còn sợ hãi, hoảng sợ nói: “Má ơi, chiến khôi này cũng quá mạnh, ai lại thiết kế ra thứ này chứ, thứ này không hề sợ người: Trương Thác nhặt đèn pin một nam một nữ làm rơi xuống đất lên: “Cẩn thận một chút đi, cách khởi động chiến khôi của mấy người quá đơn giản, chiến khôi rất dễ dàng bị người khác lợi dụng, tiếp theo phải cẩn thận hơn”
Ba người tiếp tục đi lên trước, về chuyện xảy ra trong cái hang động này, thật ra Toàn Cảnh Thiên cũng không biết gì, tất cả tin tức đều là nghe người trong tộc nói qua trước kia, đây cũng là lần đầu tiên anh ta đến nơi này.
Trên đường đi, ba người nhìn thấy càng ngày càng nhiều thi thể, càng đi đến điểm trung tâm thì càng nhiều người, trận chiến xảy ra cũng càng nhiều, giống như là một nam một nữ vừa rồi nói, người tới đây cũng đều vì truyền thừa Lâu Lan, mỗi một người đều là kẻ địch.
“Anh, đi tiếp lên phía trước sẽ đến khu trung tâm” Toàn Cảnh Thiên dừng chân, trước mặt ba người đột nhiên xuất hiện mấy chục lối đi lớn nhỏ khác nhau: “Những lối đi này đều có thể thông đến trung tâm, nhưng phương hướng khác nhau, đồng thời, trong vài lối đi còn cất giấu chiến khôi”
Trương Thác nhướng mày, có chút khó hiểu vì sao lại xuất nhiều lối đi như vậy, chỉ là vì để chia nhỏ con đường?
Hoàn toàn không có lý do.
Toàn Cảnh Thiên giống như là nhìn ra Trương Thác khó hiểu, lên tiếng giải thích: “Anh, truyền thừa Lâu Lan chúng tôi, cũng không phải là ai muốn kế thừa là có thể kế thừa, những lối đi này, thật ra chính là một loại trình độ kiểm tra, con đường rộng nhất có thể để bốn người đi vào, so ra mà nói, mức độ nguy hiểm bên trong con đường đủ để bốn người đi vào này cũng sẽ lớn hơn những con đường chỉ một người có thể đi vào, ý của tổ tiên tôi rất đơn giản, nếu như không có cách nào đi qua những con đường này, cũng sẽ không có tư cách kế thừa truyền thừa”
Trương Thác khế gật đầu, chọn một con đường đi vào lớn nhất, không vì cái gì khác, chỉ vì không gian rộng thoáng.
Hiển nhiên Toàn Cảnh Thiên không phải người thích khiêu chiến mình gì cả, thấy Trương Thác chọn xong bèn hấp tấp đi sau lưng Trương Thác.
Đúng như là Toàn Cảnh Thiên nói, bên trong lối đi này có rất nhiều nguyên tố kiểm tra, có cơ quan, có chiến khôi, một lân còn xuất hiện sáu con chiến khôi, chặn con đường phía trước Trương Thác, muốn đi qua, nhất định phải vượt qua những chiến khôi này, mặc dù không có tia sáng, nhưng cũng không thể chạm vào chiến khôi được, những chiến khôi này cao cấp hơn những con Trương Thác gặp trước đó, một khi đụng vào, chiến khôi sẽ phát động tấn công, chân dưới chiến khôi bất động, chỉ có thân trên sẽ không ngừng làm ra động tác tấn công, nói cách khác, muốn đi qua con đường này, hoặc là phá huỷ sạch sẽ sáu con chiến khôi này, hoặc là nhẹ nhàng tránh đi đòn tấn công của chiến khôi, thông qua kiểm tra.
Điểm ấy đối với Trương Thác mà nói cũng không đáng là gì, đối với tên mập mạp tham ăn Toàn Cảnh Thiên, và Ngọc Hà có bề ngoài vô hại, cũng không có ảnh hưởng gì, hai người đều cho thấy thực lực rất mạnh, sau khi vượt qua kiểm tra chiến khôi lại đi đến sau lưng Trương Thác.
Mập mạp luôn có dáng vẻ sợ hãi rụt rè, hiển nhiên là đã quen, căn cứ vào nguyên tắc có thể giả vờ tuyệt đối sẽ không ra tay, mà nguyên nhân Ngọc Hà có thể đi lại gần với mập mạp, cũng có dáng vẻ sợ sệt, theo sát mập mạp.
Sau khi vượt qua kiểm tra chiến khôi, bên trong lối đi này cũng không có cơ quan khác, Trương Thác tính toán một chút, mình đã đi khoảng năm phút, lúc đi tới cuối cùng, trước mắt mình là vách núi cheo leo.
Trương Thác đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước người, dưới hoàn cảnh đen sì, vách núi sâu không thấy đáy kia giống như là một cái miệng máu, nối liền với vực sâu.
Trương Thác lấy đèn pin vừa nhặt ra, chiếu sáng về phía trước, chỉ là một giây, Trương Thác đã thấy rõ hoàn cảnh trước mắt, anh vội vàng đưa tay tắt đèn đi.