Chương 2439:
“Không đánh thì lui sang một bên đi.” Trương Thác hít sâu một hơi: “Để đỡ bị thương”
Nhân Miêu có chút ngạc nhiên nhìn Trương Thác: “Ở chỗ này không có cách nào dùng khí, một mình cậu đánh nhiều người như vậy, lấy đâu ra tự tin?”
“Đợi chút nữa ông sẽ biết thôi” Trương Thác đè thấp thân hình, khom người, lè lưỡi liếm môi một cái, động tác của anh cứ như động vật họ mèo sắp đi săn mồi vậy.
“Ngông cuồng” Phá Quân điên cuồng cười m šng: “Tới đi, để cho tôi nhìn xem người trẻ tuổi gần đây quấy nhiễu đến mức mưa gió biến đổi, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!”
Phá Quân vừa dứt lời, đột nhiên lao về phía Trương Thác, chỉ thấy một thanh cương đao đâm đến chỗ Trương Thác.
Trương Thác vẫn duy trì tư thế phát lực kia đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào, để cho người ta không biết rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.
Đao của Phá Quân cũng không bởi vì Trương Thác mà biến hóa một chút nào, lưỡi đao đâm thẳng đến cổ của Trương Thác, ông ta muốn cắt đầu anh chỉ bằng một đao.
Động tác của Phá Quân rất mạnh, chiêu thức của ông ta cũng giống giọng nói của ông ta vậy, mang đến cho người ta một loại cảm giác đối đầu với hàng nghìn quân.
Khi đao của Phá Quân sắp tới đầu Trương Thác, chỉ cách cái cổ của Trương Thác còn một centimet, đao trong tay Phá Quân lại dừng.
Trương Thác vẫn duy trì tư thế như cũ, nhìn Phá Quân.
Cổ tay Phá Quân rung lên, lưỡi đao cứa lên trên cổ Trương Thác tạo ra một vết máu, lập tức nghe Phá Quân hừ lạnh một tiếng: “Vì sao cậu không tránh?”
“Tại sao tôi phải tránh chứ?” Trương Thác hỏi lại: “Ông dám giết tôi?”
Phá Quân trầm mặc mấy giây, sau đó mở miệng: “Chiêu thức của tôi không hề lộ ra sơ hở”
“Tôi biết” Trương Thác gật đầu: “Không có liên quan đến chiêu thức của ông, từ lúc bắt đầu tôi đã biết ông không dám giết tôi rồi?
Phá Quân nhướng mày lên: “Vậy cậu “ồ” Trương Thác nhún vai, dáng vẻ rất thoải mái: “Mấy người vẫn luôn dắt mũi tôi đi, tư thế chiến đấu vừa rồi của tôi chỉ là đùa mấy người mà thôi, tôi cũng có suy nghĩ giống Nhân Miêu, cũng không có ý định đánh”
“Cậu đùa bốn tôi!” Ánh mắt Phá Quân độc ác, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh.
Trương Thác vẫn không hề động đậy như cũ.
Lúc này, tốc độ xoay tròn của hoa sen trên đỉnh đầu Trương Thác càng thêm mãnh liệt, cột đá trong hố sâu kia cũng bắt đầu tỏa ra một luồng sáng mông lung quỷ dị.
“Được rồi, ông không quyết định được” Trương Thác giơ tay lên, nhẹ nhàng năm lấy lưỡi đao đang đặt ngang trước cổ mình của Phá Quân, dịch lưỡi đao đi: “Nếu tôi đoán không sai, Cổ Vũ Thanh và Lam Vân Dương của Phản Tổ Minh đã sớm tới đi, bọn họ mới là người quyết định.”
Sắc mặt của Phá Quân cực kì khó coi, loại cảm giác bị khinh thường này khiến ông ta vô cùng khó chịu, nhưng ông ta cũng không có cách nào phản bác, chuyện lần này, thật sự là Phá Quân không quyết định được.
Trong hố sâu, ánh sáng quỷ dị tỏa ra trên trụ đá càng thêm chói lóa, thế nhưng chỉ là như vậy mà không tiếp tục tiến triển thêm một bước nào.
“Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là sao vậy!” Toàn Cảnh Thiên bị hút lên trên trụ đá, không ngừng kêu gào ầm ï: “Ông có biết để người ta không trên không dưới này khó chịu cỡ nào không”
Trương Thác nhìn chằm chằm Phá Quân: “Bảo Cổ Vũ Thanh và Lam Vân Dương ra đi, chúng ta nói chuyện”
Phá Quân hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
Đột nhiên, ánh sáng màu băng lam bao phủ toàn bộ hố sâu, chỉ thấy trên đỉnh hố sâu kết lên một tầng vụn băng, mà ánh sáng kia được tỏa ra từ những vụn băng đó.