Chương 2471:
Triệu Chính Khải rít một hơi thuốc lá thật sâu, đôi mắt nheo lại, nhìn về phía trước. Trong khe mắt đó, có thể nhìn thấy tia sáng cơ trí lóe lên. Ông ta hé miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: “Thuận tiện.”
Mọi người lại im lặng.
Sáu giờ chiều, Trương Thác xuất hiện bên dưới tòa nhà tập đoàn Hành Vân. Viện trưởng Thôi nói với anh rằng Tân Như đang ở công ty. Tuy rằng hiện tại trên cơ bản, cô ta đã giao lại Hành Vân cho người khác quản lý, nhưng có một vài việc, vẫn cần cô ta tự mình đi giải quyết.
Khi Trương Thác đứng bên dưới tòa nhà Hành Vân, phát hiện ra có ít nhất ba thanh niên tuấn tú đang đợi ở nơi này. Sau khi Tân Như xuất hiện, ba thanh niên xuất sắc này lập tức đi tới.
Một người phụ nữ ưu tú, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, lại càng không cần nhắc đến kiểu phụ nữ như Tân Như, lớn lên xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, nhiều tiền, cho dù là sức hút về nhân cách của bản thân cô ta, hay là sự cám dõ của đồng tiền, thì đều thu hút một đám người, hiển nhiên khó tránh khỏi sẽ có người bày tỏ tình yêu bên dưới nhà.
Ba người thanh niên tài tuấn này đều rất tự tin, bọn họ tự tin vào chiều cao của mình, tự tin vào diện mạo của mình, và tự tin vào sức quyến rũ cá nhân của mình.
Tân Như được ba người này vây lại, nhưng cái liếc mắt đầu tiên lại nhìn về phía Trương Thác đang đứng ở bên ngoài tòa nhà. Tuy rằng anh cũng không ăn mặc chăm chút giống như ba thanh niên tài tuấn kia, cũng không ra sức thể hiện bản thân mình, nhưng trong mắt Tân Như, ngoại trừ anh ra, những người khác có cố nữa cũng không thể giả trang nổi.
Khóe miệng của Tân Như hiện ra một nụ cười nhạt, biểu cảm này khiến cho ba thanh niên tài tuấn đó cảm thấy tất cả đều không còn quan trọng nữa. Ngay khi bọn họ cho rằng sự xuất hiện của mình đã khiến cô ta lộ ra nụ cười mỉm, thì cô ta lại phớt lờ bọn họ, lập tức đi ra bên ngoài.
Quần dài màu trắng, cùng một đôi Converse giản dị, chính là cách ăn mặc của Tân Như hiện tại. Cô ta đi tới trước mặt Trương Thác, lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông trước mặt mình này.
Trương Thác cũng nở nụ cười.
Tân Như hơi ngẩng đầu: “Anh tới từ khi nào thế?”
“Vừa tới thôi, đến giờ cơm rồi, muốn ăn gì?” Trương Thác lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tuy hai người đã lâu chưa gặp, nhưng lại không tỏ ra xa lạ một chút nào, dường như tất cả đều là tự nhiên như vậy.
Tân Như nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút: “Ăn cháo nhé?”
“Được, nghe cô đấy” Trương Thác xoay người, đi về phía trước.
Tân Như đi theo phía sau anh, hai người đi bộ về phía xa, ngây ngô giống như khi lần đầu tiên gặp mặt.
Ba thanh niên tài tuấn theo đuổi cô ta, trừng to mắt nhìn cô ta đi xa, có thế nào bọn họ cũng không hiểu được, tại sao Tân Như lại đi theo chàng trai đó? Lại còn đi bộ? Trong khi mình thì lái Land Rover tới đây đấy!
Hai người chọn một quán cháo bình thường, ăn một bữa cơm tối rất bình thường.
“Hôm nay có bận gì không?” Trương Thác cầm một tờ giấy lau miệng.
“Không có.” Tân Như sững sờ: “Sao vậy?”
“Đi với tôi tới một nơi” Trương Thác lại cầm một tờ giấy khác, giúp Tân Như lau vết lem bên khóe miệng: “Tới Lý gia thôn”
“Lý gia thôn…” Tân Như nghe được ba chữ này, ánh mắt rõ ràng hơi dại ra. Nơi đó đối với cô ta mà nói, là một cơn ác mộng xua mãi không đi. Tuy thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng khi đêm dài tĩnh mịch, cô ta vẫn nghĩ đến những chuyện đã gặp phải khi ấy như cũ. Chuyện này khiến cả người cô ta bất giác run lên: “Đi tới đó làm gì vậy?”
Tân Như còn chưa nói xong, thì đã bị Trương Thác lên tiếng cắt ngang: “Đi giết người”
Đôi đũa Tân Như cầm trong tay đó “cạch” một tiếng rơi xuống đất, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Đi thôi” Trương Thác đứng dậy, chủ động nắm bàn tay nhỏ đang giơ ra ở đó của cô ta, sau đó kéo cô ta dậy, đi ra khỏi tiệm. Hai người cũng không gọi xe, mà đi một cách chậm rãi, và yên tĩnh như vậy về phía Lý gia thôn. Dọc theo đường đi, cả hai chẳng nói một câu nào.