Con Rể Quyền Quý

Chương 2473



Phía sau những nơi hai người Trương Thác vừa đi qua, những chiếc xe nối tiếp nhau chặn kín con đường đi tới Lý gia thôn.

Triệu Chính Khải bước ra khỏi một chiếc Honda, đốm tàn thuốc lá lúc sáng lúc tối.

“Phong tỏa toàn bộ, bắt đầu từ bây giờ, không một người nào được tùy ý tiến vào”

Tuy không có người nào nhàn rỗi không có chuyện gì đi tới Lý gia thôn, nhưng Triệu Chính Khải vẫn làm công tác canh phòng rất cẩn thận như cũ. Chuyện hiện tại có liên quan đến thế giới người Luyện Khí, nên tất cả đều giao cho Cửu Cục bọn họ xử lý.

“Lão đại, vậy khi nào thì chúng ta vào đó vậy?” Một người hỏi Triệu Chính Khải.

“Vào đó?” Triệu Chính Khải nghi ngờ: “Tại sao chúng ta phải vào đó? Đợi thăng nhóc đó giết sạch hết, thì cậu ta tự mình đi ra thôi”

“Giết sạch…”

Nghe được lời này của ông ta, rất nhiều thành viên Cửu Cục đều hơi ngây người. Đây chính là một thôn đó! Tuy rằng có móc nối với thế giới người Luyện Khí, thì thế tục sẽ không quan tâm, cơ mà…

Có người còn định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Triệu Chính Khải nhìn chằm chằm về phía Lý gia thôn, lại không tiếp tục lên tiếng nữa.

Màn đêm rất tối, không có thiết bị chiếu sáng, giống như những gì mà Trương Thác đã lường trước được vào ban ngày, trên bầu trời dày đặc mây đen, và ánh trăng bị che lấp mất.

Dưới bầu trời tối đen như mực này, hai người Trương Thác và Tân Như lặng lẽ đi tới lối vào Lý gia thôn. Dưới bóng đêm, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở của hai người.

Khi cách Lý gia thôn càng lúc càng càng gần, tiếng hít thở của Tân Như lại càng dồn dập, điều này đã thể hiện tâm trạng của cô ta. Mà Trương Thác, ngược lại càng lúc lại càng bình tĩnh. Khi đối mặt với chuyện như vậy, biểu hiện của hai người hoàn toàn khác nhau. Chuyện có thể khiến Trương Thác hưng phấn chỉ có chiến đấu hăng máu, mà tàn sát, lại chỉ khiến anh thật bình tĩnh.

Trong nháy mắt bước vào Lý gia thôn, dường như không khí xung quanh càng thêm lạnh lùng và u ám!

Phương xa, dưới chân Triệu Chính Khải đã giãm tắt vô số đầu thuốc. Ngay khi một mùi máu tươi thoang thoảng bay vào trong mũi của ông ta, ông ta biết Địa Ngục thuộc về Lý gia thôn đã tới gần rồi.

Trong Lý gia thôn, ngọn lửa lớn bùng lên dữ dội, đốt cháy không ít hàng rào.

Tân Như đứng phía sau Trương Thác, ánh lửa chiếu lên gương mặt cô ta, cô ta không hề có bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào, hơi thở lúc đầu còn dồn dập, thì bây giờ lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

Trước mặt Trương Thác, hơn trăm thôn dân của Lý gia thôn đang đứng ở nơi đó, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào anh như hổ đói rình mồi.

Thôn trưởng của Lý gia thôn, đứng ở phía trước đám người và nhìn anh.

“Nhìn vẻ mặt của các người, hình như rất không phục nhỉ?”

Trương Thác phất tay, ném thi thể của một thôn dân Lý gia thôn sang một bên, lửa là do anh phóng, người cũng là do anh giết.

Từ giây phút anh bước vào Lý gia thôn đó, anh đã nghĩ xong hết rồi, người trong Lý gia thôn này, không người nào có thể sống sót rời khỏi! Tất cả những người đã đả thương Tân Như dù trực tiếp hay gián tiếp, một người cũng không thể chạy thoát được.

Đã có lúc, khi anh chỉ mới là một đứa nhóc hơn mười tuổi, lúc ra mặt đã có thể làm được chuyện như vậy. Nên hiện giờ sao anh có thể buông tha cho người Lý gia thôn được. Nếu anh bỏ qua, thì anh cũng không phải là Trương Thác nữa.

“Ngự Khí, không được ra tay với người bình thường” Thôn trưởng Lý gia thôn nhìn chằm chằm vào Trương Thác, trong mắt lộ ra vẻ nặng nề.

Trương Thác cười, hỏi: “Ai quy định thế?”

Thôn trưởng Lý gia thôn nặng nề đáp: “Đối phương họ Lục”

“Vậy bắt đầu từ bây giờ, quy tắc đã thay đổi” Trương Thác không hề để ý chút nào.