Rất nhiều chi bên của nhà họ Triệu ngồi ở trong tổ địa, tiến hành nghỉ thức long trọng, sau đó chuẩn bị bỏ phiếu.
Triệu Huyền My vô cùng tự tin, tuy cô ta là thân con gái, nhưng lần này lại không hề sợ hãi hai người anh còn lại của mình, cô ta đã chuẩn bị đầy đủ cho lần này rồi.
“Bắt đầu bỏ phiếu!” Tộc lão của nhà họ Triệu vung tay lên.
Ba người Triệu Huyền My đều trở nên căng thẳng, dù sao.
thì nếu nhà họ Triệu thực sự thống nhất, chỉ sợ địa vị của bọn họ ở Thạch Thành sẽ trực tiếp vượt qua nhà họ Ngũ, trở thành thế gia vọng tộc số một Thạch Thành!
Ngay khi người nhà họ Triệu chuẩn bị bỏ phiếu, thì bóng người của Trương Thác xuất hiện tại tổ địa của nhà họ Triệu.
“Tôi muốn truyền thừa này!”
Trương Thác xuất hiện rất đột ngột, dẫn theo Toàn Cảnh Thiên và cả Ngọc Hà. Đám người nhà họ Triệu, rõ ràng không ngờ được trong khi người nhà mình còn đang tranh giành đến người sống ta chết vì tư cách truyền thừa này, thì lại có người trực tiếp nhảy ra, hơn nữa còn nói truyền thừa thuộc về cậu ta một cách trâng tráo như vậy.
“Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào tổ địa của nhà họ Triệu chúng tôi, cút ra ngoài!” Tộc lão của nhà họ Triệu quát lớn.
“Đông Hòa chúng ta có câu, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội” Trương Thác sải bước đi vào giữa đám người nhà họ Triệu, truyên thừa của bọn họ nằm ở nơi này.
Ánh mắt của anh liếc một vòng: “Trước không nói các ông có người nào có thể ngăn được tôi hay không, nhưng hôm nay, ba kẻ truyền thừa mà các ông chọn ra này, tinh khí của người nào cũng suy yếu, chỉ sợ nắm được truyền thừa cũng chẳng giữ nổi”
Trương Thác lôi một chiếc nhãn từ trong áo ra, chiếc nhãn này phát ra ánh sáng, đây là nhãn cưới lúc trước tặng cho Lâm Ngữ Lam, cùng lúc anh dùng sức ném nó đi, nó cứ trôi nổi phía trên đám người nhà họ Triệu như vậy.
“Ha ha, Trương Thác, cuối cùng cậu vẫn sốt ruột hơn tôi” Trên bầu trời, một bóng người đột nhiên hiện ra, là Lam Vân Dương xuất hiện phía trên nhà họ Triệu.
“Bớt lảm nhảm đi” Sắc mặt của Trương Thác lạnh lùng: “Lam Vân Dương, nếu có một ngày tôi trở về được, tôi sẽ tìm ông tính sổ saul”
“Đương nhiên” Vẻ mặt của Lam Vân Dương vẫn như thường: “Nhưng nhắc trước, cậu phải trở về mới được”
Chỉ nhìn thấy ông ta kết ấn trên tay, sau đó quát: “Trương Thác”
Trương Thác hừ lạnh một tiếng, một đóa hoa sen tiên hiện ra trên đỉnh đầu anh. Trong nháy mắt hoa sen tiên xuất hiện, chiếc nhãn lơ lửng giữa không trung tản ra ánh sáng quỷ dị, bao trùm đóa sen tiên trên đỉnh đầu anh. Cũng vào đúng lúc này, một trận gió to dữ dội nổi lên trong tổ địa nhà họ Triệu, cuồng phong thổi đám người nhà họ Triệu đến không mở nổi mắt. Đợi khi bọn họ phản ứng lại được, thì bản thân bọn họ còn chẳng biết mình đã ra khỏi phạm vi tổ địa từ khi nào.
Đám người nhà họ Triệu đột nhiên rời khỏi tổ địa nhà mình đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, thứ mà bọn họ có thể cảm nhận được, chỉ có nhỏ bé! Ở trước mặt mấy người xuất hiện vào ngày hôm nay đó, bản thân mình thật nhỏ bé, thủ đoạn của bọn họ giống như thần linh vậy!
Đây là khí sao…
Những người nhà họ Triệu này muốn nhận được tư cách kế thừa chỉ vì vị trí gia chủ nhà họ Triệu, khi nhìn thấy khí, dù chỉ là một lần này, cũng đã khiến bọn họ cảm thấy cuộc đời mình thật mờ mịt. Thứ này giống như thủ đoạn của tiên nhân, có bao nhiêu tiền tài cũng không đánh đổi được.
Trương Thác cũng không biết cách làm của mình hôm nay sẽ mang tới sự chấn động lớn như thế nào cho người nhà họ Triệu, thậm chí là trực tiếp thay đổi giá trị quan của bọn họ.
Điều mà anh hiện tại để ý chính là thứ trước mặt mình đây.
Một con đường ánh sáng được hình thành ngay trước mặt mình.