Chương 2489:
“Từng này” Người dẫn đường cho Trương Thác đi tới trước mặt người đàn ông nhà xưởng, duỗi một ngón tay ra.
“Ôi, cậu thật đúng là đòi giá trên trời mà” Người đàn ông nhà xưởng bảo.
“Ông chủ, bây giờ không dễ tìm được người đâu, người trên những ngọn núi xung quanh đều biết cả rồi, tới chỗ anh chưa được một tháng thì chết. Bây giờ có thể tìm được một người cho anh là đã tốt lắm rồi. Người trẻ tuổi này có thực lực tầng một, tôi lấy cái giá này không tính là đắt đâu nhỉ?” Người đàn ông dẫn đường chà xát ngón tay: “Hơn nữa, anh phải biết, gần đây Hoành Sơn Thất Thái Bảo gây rắc rối ầm ï, học viện cũng đang điều tra nghiêm ngặt, thật sự không dễ tìm được người, tôi ra ngoài kéo người giúp anh cũng phải mạo hiểm lắm đó”
“Được rồi” Người đàn ông nhà xưởng gật đầu, sau đó, chỉ thấy ông ta nhấn vài cái lên cổ tay, đã xuất hiện một hình chiếu, người đàn ông dẫn đường cũng làm động tác y như vậy.
Nơi này, không có tiền mặt, nên mới dùng phương thức chuyển khoản này, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của đối phương, ngay cả ném tiền cũng không thể mất được.
Sau khi nhận tiền xong, người đàn ông dẫn đường rời đi với vẻ mặt tươi cười, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Trương Thác thêm một cái nào nữa. Trong mắt của anh ta, Trương Thác đã là một người không còn sống được bao lâu nữa.
Người đàn ông nhà xưởng đi tới trước mặt Trương Thác, lên tiếng bảo: “Có biết cậu tới đây làm gì không?”
Trương Thác ra sức lắc đầu: “Không biết”
“Người đàn ông nhà xưởng cười: “Không biết thì tốt, đi thôi, đi theo tôi trước đã”
Người đàn ông nhà xưởng dẫn anh vào bên trong nhà xưởng. Trong đó có một con đường hướng xuống dưới. Sau khi hai người băng qua con đường, một giếng mỏ dưới lòng đất xuất hiện trong mắt của Trương Thác, trên tường đá xung quanh giếng mỏ vừa đen vừa bẩn.
Anh liếc mắt đã phân biệt được thứ xung quanh giếng mỏ đó là gì, mới nhíu mày: “Than đá?”
Phải biết rằng, ở nền văn minh bề mặt Trái Đất, nơi dùng than đá đã càng ngày càng ít, rất nhiều thành phố đều cấm tiệt dùng than đá. Đầu tiên, số lượng than đá có hạn, thứ hai, than đá tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với môi trường.
Nền văn minh tâm Trái Đất đã phát triển lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn còn sự tồn tại của than đá sao? Hơn nữa rõ ràng, tác dụng của giếng mỏ này là để đào than đá.
“Nhỏ tiếng chút!” Người đàn ông nhà xưởng như thể bị giẫãm phải đuôi mèo: “Nhớ kỹ, cậu có nhìn thấy cái gì cũng phải coi như không nhìn thấy gì hết, đã hiểu chưa? Bằng không, cậu không sống sót đi ra ngoài được đâu!”
Trong lòng Trương Thác cảm thấy buồn cười, mình thật sự đã bị lừa vào mỏ than bất hợp pháp rồi. Nếu bị người biết được đường đường là quân vương địa ngục, một mình đánh cho các siêu cao thủ của toàn bộ thị tộc sợ hãi, lại bị người bán vào trong mỏ than bất hợp pháp, không biết sẽ làm ra phản ứng gì nữa.
Nhưng, tới đâu đối với anh cũng không thành vấn đề, bây giờ anh chỉ muốn tìm được một cách, moi ra được một hộ khẩu. Tuy rằng tiếng nói chuyện vừa rồi của người đàn ông nhà xưởng và người đàn ông dẫn đường khá nhỏ, nhưng bản lĩnh đọc khẩu hình miệng của Trương Thác, cũng không phải là ngày một ngày hai. Từ trong cuộc đối thoại của hai người, anh cũng biết việc mà người này làm không phải là việc đứng đắn gì.
“Không ngờ được bây giờ còn có người dám làm chuyện này: Tà Thần mấy ngày nay không lên tiếng, đột nhiên phát ra âm thanh, mà ông ta có thể lên tiếng, có nghĩa là ở đây không có cao thủ cảnh giới Phú Thần, Tà Thần đã từng nói, cảnh giới Phú Thần có thể nghe thấy giọng nói của ông ta.
“Nền văn minh tâm Trái Đất đã cấm dùng than đá từ rất lâu trước đây rồi, tất cả đêu dùng nguồn năng lượng có thể tái †ạo, việc thu thập than đá cũng vô cùng nguy hiểm, ngay cả nền văn minh tâm Trái Đất, cũng chỉ hiểu biết một chút về thế giới này như vậy mà thôi. Trong quá trình khai thác than đá, luôn xuất hiện một vài chuyện kỳ quái. Nhưng bởi vì thời gian cháy của than đá dài, giá cả lại rẻ, nên vẫn được người chào đón. Những người này không có cách nào nhìn thấy ánh sáng, bởi vì một khi thấy ánh sáng, học viện sẽ không khoan dung cho họ một chút nào, hễ là người tham gia vào chuyện này đều sẽ phải chết”