Con Rể Quyền Quý

Chương 2498



Chương 2498:

Khoảng thời gian gần đây nhất, Hoành Sơn Thất Thái Báo vô cùng cường thế, ra tay với toàn bộ thành trấn ở cả khu Vạn Sơn, cường đạo hoành hành khiến cho việc trị an ở thành trấn loạn đến cực điểm. Ba học viện lớn đều phải chịu áp lực rất lớn. Phải biết rằng, tuy bọn họ chung tay quản lý thành phố này, nhưng lại không sở hữu nó, phía trên bọn họ vẫn có người tồn tại như cũ. Nếu tiếp tục để loạn như vậy nữa, thì chỉ sợ lãnh đạo của ba học viện lớn sẽ bị gạch tên khỏi học viện mất.

Ba học viện lớn bất đắc dĩ mới phải mời Hoàng Trạch Minh tới, muốn nhờ ông ta hòa giải vấn đề giữa bọn họ một chút. Nếu đổi lại là trong quá khứ, ba học viện lớn chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này. Trong quan điểm của bọn họ, hòa giải với cường đạo chính là chuyện tự hạ thấp thân phận.

Đêm nay, khách sạn Uyển Thanh không mở cửa đón khách, những người tới nơi này hoặc là thủ lĩnh cường đạo ở những ngọn núi lớn xung quanh, hoặc là nhân vật hết sức quan trọng ở trong học viện. Đương nhiên, cũng có một vài bạch khấu nữa.

Người của ba thế lực này, mỗi bên tự biến thành một thể, chia ra ngồi ở khắp toàn bộ phòng tiệc, mà lãnh đạo lớn nhất của ba học viện lớn và nhân vật quan trọng của buổi tiệc tối lần này, Hoàng Trạch Minh, vẫn chưa đến nơi.

“Bạch khấu ư? Một đám sợ đông sợ tây, tôi rất tò mò, bọn họ tới đây để gây sự chú ý sao?”

“Không sai, nếu muốn ở lại trong thành, vậy phải ngoan ngoãn cống hiến một phần sức mạnh vào việc trị an thành trấn, nếu không muốn ở lại trong thành, thì cứ nhân lúc còn sớm mà cút ra ngoài, giờ có quá nhiều người muốn đăng ký hộ khẩu ở thành Bắc Hà”

Quần thể bạch khấu thân là những người có thân phận phức tạp nhất, bọn họ rất bị người ta coi thường, cho dù là học viện hay là cường đạo, thì đều coi sự tồn tại của bọn họ như: mấy tên ba phải.

Hiện giờ, ba phương tập trung trong sảnh tiệc tối, nhân vật chính vẫn chưa đến nơi, mà hai thế lực còn lại đã nhao nhao phát ra tiếng châm biếm.

Mấy người đại diện cho bạch khấu tới đây đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng. Thân là bạch khấu, bọn họ chính là một đám có thực lực kém nhất, bằng không, nếu họ thật sự có thực lực, vậy có thể ở trong thành kiếm được một chức vị tốt, hoặc là có thể trở thành thủ lĩnh đạo tặc một phương, cần gì phải qua lại giữa hắc bạch, làm một kẻ ba phải như vậy.

Nhưng giữa học và cường đạo cũng chỉ nói ngoài mồm đến nghiện mà thôi, chứ cũng không thật sự dự định làm gì.

Tuy rằng sự tồn tại của bạch khấu khiến người mất mặt, nhưng nếu đã tồn tại thì cũng đạo lý riêng của mình, mà sự tồn tại của những tên ba phải này cũng đã giải quyết được rất nhiều rắc rối, bằng không, nếu thật sự ép những người ở trong thành này không kiếm được cơm, hoàn toàn tạo phản trở thành cường đạo, thì kết quả như vậy đối với học viện mà nói là không có cách nào chấp nhận được.

Hai người Trương Thác và Úc Trí Doãn đi tới sảnh tiệc, cả hai mang mặt nạ xuất hiện, một đặc trưng rất rõ ràng của bạch khấu, liếc mắt đã bị người nhận ra.

Giọng nói châm biếm bên học viện và cường đạo cũng vang lên như người dự đoán trước được.

“Bây giờ con chó con mèo gì cũng có thể tới tham gia loại tiệc tối này được, tôi không hiểu nổi, bạch khấu bọn họ xuất hiện với mục đích gì nữa? Sợ có vài việc không thể làm được hay sao?” Một người trong số đám cường đạo lên tiếng, đây là một cao thủ Hóa Hình hậu kỳ.

Trương Thác dừng động tác đang định ngồi xuống của mình, duỗi tay chỉ vào mình rồi nghi ngờ hỏi: “Anh đang nói tôi sao?”

“Tất nhiên” Cao thủ cảnh giới Hóa Hình bên cường đạo đó gật đầu một cách không kiêng dè gì: “Không thì sao? Tôi còn có thể nói bản thân mình được chắc?”

“Ô” Trương Thác đáp một tiếng, cơ thể đã ngồi xuống được một nửa của anh lại đứng dậy, sau đó đi về phía cao thủ cảnh giới Hóa Hình bên cường đạo đó.

Cao thủ cảnh giới Hóa Hình này thấy một bạch khấu lại đi về phía mình như vậy, thì cảm thấy có hơi nực cười. Trong nhận thức của tất cả mọi người ở đây, thực lực mạnh nhất của bạch khấu chẳng qua cũng chỉ là Hóa Hình sơ kỳ mà thôi, dù sao thì một khi sở hữu thực lực Hóa Hình trung kỳ, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải đi làm trộm cướp nữa, mà sự đối đãi họ nhận được trong thành hoàn toàn có thể nuôi sống cả một nhà, điều kiện tiên quyết là phải có hộ khẩu, mà bạch khấu lại đều là người có hộ khẩu.