Chương 2503:
Hiện giờ anh không biết trong lời nói của Hoàng Trạch Minh có mấy phần là thật, mấy phần là giả, anh không hoàn toàn phủ nhận cách nói của ông ta. Dù sao thì tin tức gần đây của Lâm Ngữ Lam quả thực có hơi khiến anh không thể đoán được, nhưng muốn nói hoàn toàn tin tưởng thì cũng không có khả năng.
Nhưng việc giương cao cờ hiệu của Đảo Quang Minh thì Trương Thác có thể làm được, anh đã nghĩ xong rồi, nếu mình cứ tiếp tục đi tìm một người ở khắp nền văn minh tâm Trái Đất như vậy, chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển. Nếu đã như vậy, tại sao không trực tiếp tạo ra một Đảo Quang Minh, đánh bóng cho ba chữ Đảo Quang Minh này đến mức tất cả mọi người đều biết. Khi mọi người đều nghe nói tới Đảo Quang Minh, thì Lâm Ngữ Lam hiển nhiên cũng có thể nghe được.
Về phần khoảng thời gian này, Hoàng Trạch Minh có thủ đoạn gì, thì Trương Thác cũng không để ý, binh tới thì chặn, nước lên thì ngăn, dù sao hiện tại mình cũng một thân một mình, không sợ mất đi gì cả.
Trong mắt của Hoàng Trạch Minh lóe lên vẻ nóng rực: “Đại nhân, ngài nói xem nên làm như thế nào ạ?”
“Làm như thế nào ư?” Trương Thác cầm chiếc mặt nạ đã tháo xuống trước đó lên, rồi lại đeo lên mặt mình: “Không phải có người đang đợi tôi ở bên ngoài sao, vậy thì hãy để anh ta bắt đầu tạo uy danh của Đảo Quang Minh đi! Ông sắp xếp cho tôi vài người, ở bên dưới khách sạn chuẩn bị nhặt xác anh ta: Hoàng Trạch Minh nghe vậy thì sững sờ: “Đại nhân, trước đó mới đặt xong quy tắc, không thể ra tay trong thành được”
“Đó là quy tắc giữa học viện và cường đạo đặt ra, có liên quan đến tôi sao?” Trương Thác đứng dậy: “Huống chỉ, sự †ồn tại của bản thân Đảo Quang Minh đã phá vỡ quy tắc rồi”
Anh nói xong, bèn mở cửa lớn của phòng họp.
Cơ thể của Hoàng Trạch Minh chấn động.
Phá vỡ quy tắc.
Bốn chữ đơn giản này lại như có một loại ma lực nào đó khiến trái tim đã ở độ tuổi này của ông ta bắt đầu đập thình thịch.
“Đại nhân, vậy ở bên ngoài, chúng ta nên xưng hô như thế nào?” Hoàng Trạch Minh lại cẩn thận hỏi.
Trương Thác bước dài từng bước ra ngoài, đồng thời giọng nói cũng truyền tới.
“Địa ngục hành giả, Đảo Quang Minh”
“Địa ngục hành giả…” Trong miệng của ông ta lẩm bẩm bốn chữ này.
Bên dưới khách sạn, hai đại diện cường đạo đứng ở chỗ ra vào khách sạn.
“Văn Đức Khâm, đi thôi, cậu ta sẽ không ra đâu, một bạch khấu mà thôi, cho dù thực lực có nằm ngoài dự liệu, thì cùng lắm cũng chỉ là Ngưng Khí sơ kỳ. Nếu cậu ta có dũng khí đó, cần gì phải đi làm bạch khấu dấu đầu hở đuôi chứ?”
Người được gọi là Văn Đức Khâm kia, chính là đại diện cường đạo muốn ra tay với Trương Thác lúc trước.
Văn Đức Khâm hơi lắc đầu: “Lý Bá Toàn, tôi có cảm giác cậu ta sẽ tới, tôi có thể cảm giác được trên người của cậu ta có một luồng ngạo khí”
“Vậy cậu tính làm như thế nào?” Lý Bá Toàn hỏi: “Đừng quên, chúng ta chỉ cầm cờ của Hoành Sơn Thất Thái Bảo, mà Hoành Sơn Thất Thái Bảo hoàn toàn không biết có sự tồn tại của những nhân vật tiếng tăm như tôi và cậu, nếu gây lớn chuyện, cũng sẽ không có người bảo vệ chúng ta đâu”
“Sao có thể gây lớn chuyện được chứ?” Văn Đức Khâm hỏi ngược lại: “Chỉ là một Ngưng Khí sơ kỳ mà thôi, chỉ cần cậu ta xuất hiện thì sẽ không thể chạy được, cứ dẫn cậu ta ra ngoài thành giết là xong. Nếu loại người đó cũng không giết được, vậy học viện rất nhanh sẽ nghi ngờ chúng ta có quan hệ với Hoành Sơn Thất Thái Bảo thật hay không. Thân phận này không thể bị soi xét được. Cho nên, cậu ta không chết không được, hai người tôi và cậu đều là Ngưng Khí hậu kỳ, giết cậu ta dễ như trở bàn tay”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, thì Trương Thác đeo mặt nạ màu đen cũng xuất hiện ở lối vào cửa khách sạn.
Ánh mắt của Văn Đức Khâm lập tức khóa chặt lên người anh.
Mà lúc này, Lý Bá Toàn cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Thác, anh ta không ngờ người này thật sự dám ra đây. Hai người bọn họ đã đợi gần một tiếng rồi, nên Lý Bá Toàn cho rằng người này sẽ không xuất hiện.
“Tới rồi!”